“Nhã Thiến, cậu ra ngoài rồi!”, ở đầu dây bên kia, Dương Lệ vui vẻ nói.
“Cậu biết không, tớ lo cho cậu lắm đó! Này, sao cậu lại ra ngoài được, nói cho tớ nghe nào”.
“Tất cả cũng nhờ có Vĩnh Phú cả, nhà anh ta kịp thời đưa đến 10 triệu. Lúc tớ đi ra thì nhìn thấy cả một vali tiền! Sau khi nhận được tiền thì tớ cũng được thả”, Chu Nhã Thiến đáp.
“10 triệu!”
Dương Lệ sững sờ, đây là con số mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.
“Nhà của Lý Vĩnh Phú thật sự rất nhiều tiền. Tối thì có ngân hàng nào làm việc đâu, ấy vậy mà họ lại có hẳn 10 triệu!”, Dương Lệ kinh ngạc nói, nhưng lại không có vẻ gì là hâm mộ.
Cô cho rằng bản thân đang sống cũng rất tốt rồi, chức vụ của cô ở công ty đang trong thời kỳ phát triển, lại có cả xe ô tô và một người chồng thương yêu cô hết mực.
“Đúng vậy!”, Chu Nhã Thiến gật đầu:
“10 triệu tiền mặt, số người ở thành phố Đông Hải lấy được ngần ấy tiền chỉ trong thời gian ngắn chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Giờ tớ đang nghĩ xem có nên cân nhắc về mối quan hệ với Lý Vĩnh Phú không đây”.
“Nhã Thiến, không lẽ cậu định lấy anh ta?”, Dương Lệ bất ngờ nói. Cô biết Chu Nhã Thiến là người luôn đi theo chủ nghĩa độc thân.
“Cũng đáng cân nhắc mà, nếu lấy anh ta thì tớ cũng coi như làm dâu nhà giàu. Đây là ý nghĩ mà tớ luôn mong muốn bấy lâu. Trong tương lai, tiền của Lý Xuân Sinh sẽ chính là tiền của Lý Vĩnh Phú mà. Kết hôn rồi thì sẽ lại là tiền của tớ!”, Chu Nhã Thiến lại đổi giọng:
“Nhưng chuyện tối nay cũng tại Lý Vĩnh Phú hết. Nếu không vì anh ta nôn đầy ra đất thì đâu có xảy ra chuyện này chứ. Tớ phải lạnh nhạt anh ta một thời gian mới được! Hừ!”
Dương Lệ chỉ đành cười bất lực.
“Thôi, Tiểu Lệ, không nói nữa, bên ngoài lạnh quá, tớ về tắm cái đã”.
Sau khi cúp máy, Chu Nhã Thiến gọi xe về nhà.
Loading...
...
Tại tổng hội của Đế Hào Dạ, tầng sáu.
“Cậu Lâm, anh Cực, Chu Nhã Thiến đã được thả rồi ạ”, Sơn đi vào, cúi đầu, lộ ra hình xăm trên cổ.
“Chuyện đã được giải quyết rồi thì tôi về nhà với vợ đây”, Lâm Hàn đứng dậy.
“Cậu Lâm đi thong thả, gặp phải phiền hà gì thì cứ liên lạc với tôi nhé!”
Trần Vô Cực đứng dậy tiễn Lâm Hàn.
Sau khi về nhà, Lâm Hàn thấy Dương Lệ vẫn chưa về thì cảm thấy lo lắng.
Anh đang định đến công ty tài chính Thiên Hải để tìm Dương Lệ thì đã có tiếng mở cửa vang lên. Dương Lệ về rồi.
“Phù...”
Dương Lệ đi vào, thở dài một hơi: “Chồng à, Nhã Thiến đã được thả rồi, cũng may là có Lý Vĩnh Phú đó”.
“Ồ? Em nói anh nghe xem nào”, Lâm Hàn cười hỏi.
Người bắt trói Lý Vĩnh Phú lại từ một triệu liền hét lên 10 triệu. Lý Xuân Sinh cũng kịp thời đem tiền đến, thế là bọn họ được thả ra”, Dương Lệ lại cảm thán:
“10 triệu tiền mặt đó. Nhà Lý Vĩnh Phú giàu thật đấy. Mặc dù nhân cách không ra làm sao nhưng cũng rất cố gắng trong việc giúp công ty tài chính Thiên Hải thoát nạn và thoát khỏi việc bị trói. Nhã Thiến đang cân nhắc có nên lấy anh ta không đó”.
Lâm Hàn gật đầu không đáp.
“Chồng, anh vẫn chưa ăn đồ ăn trên bàn hả?”
Dương Lệ nhìn sang bàn ăn, thấy đồ ăn chưa hề bị đụng vào, vẫn giống hệt lúc cô đi.
“Anh chờ em về để ăn cùng mà”, Lâm Hàn vươn tay kéo Dương Lệ ngồi xuống.
“Chồng, anh ngồi chờ trong phòng suốt bao lâu mà không sợ đói hay sao!”, Dương Lệ bất lực nói, nhưng trong lòng lại rất vui.
“Để em hâm lại đồ ăn rồi chúng ta tiếp tục ăn nhé”.
...
Sáng hôm sau, Dương Lệ đi làm, còn Lâm Hàn đi siêu thị mua đậu, xương sườn, nấu canh xương sườn đem đến bệnh viện Nhân dân.
Tuy món này giá không đắt nhưng lại có lợi cho việc phục hồi xương cốt.
Dương Cảnh Đào đâm người ta, lại không có ý định đi thăm ông Ngô. Với tính cách chịu trách nhiệm của Lâm Hàn thì đương nhiên phải đến thăm rồi.
“Tiểu Hàn, cậu đến rồi hả!”
Nhìn thấy Lâm Hàn, ông Ngô cười nói. Ông ấy càng nhìn Lâm Hàn càng thấy thích. Đúng là một người vừa có tinh thần trách nhiệm lại còn chăm sóc chu đáo.
Lâm Hàn gật đầu, đem canh đến trước giường, bảo ông ấy ăn khi còn nóng.
Ngô Xuyên cũng rất có hiếu, mấy hôm nay luôn ở bệnh viện không rời nửa bước. Lúc này, anh ta đang nằm bò trên bàn để ngủ, ngửi thấy mùi thơm của canh thì lập tức tỉnh lại.
Anh ta nhìn bát canh, nuốt nước bọt: “Thơm quá!”
“Đây là của ông nội anh, không phải của anh đâu”, Lâm Hàn lườm anh ta.
“Tôi biết rồi, tôi xuống tầng mua đồ ăn sáng đây”, Ngô Xuyên bĩu môi đi xuống.
Ngô Xuyên vừa đi thì điện thoại Lâm Hàn đã vang lên.
“Alo, cậu Lâm à”, là Trần Vô Cực gọi đến: “Sáng nay Vương Hổ đưa cho tôi hai vali tiền, tổng cộng 20 triệu”.
“Lý Vĩnh Phú được thả rồi hả?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Ừm, 10 phút cuối, thư ký của Lý Xuân Sinh lại đem đến 10 triệu, cứu lấy cái mạng nhỏ của Lý Vĩnh Phú. Tôi còn đang định ném thằng đó xuống sông”, Trần Vô Cực nói.
“Không ngờ Lý Xuân Sinh cũng giàu thật, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà có hẳn 20 triệu”.
Lâm Hàn hơi bất ngờ, 20 triệu này với Lâm Hàn không nhiều, nhưng Lý Xuân Sinh có thể thu thập được trong thời gian ngắn như vậy là đã rất cố gắng rồi.
“Lý Xuân Sinh là ông lớn ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, có danh từ khi bất động sản bùng nổ. Việc thu thập 20 triệu với ông ta mà nói thì không khó”, Trần Vô Cực cười nói:
“Vương Hổ cũng rất biết điều, sáng hôm nay đã đưa đến chỗ tôi rồi. Cậu Lâm, cậu ở đâu để tôi bảo Sơn đem đến cho cậu”.
“Tôi đang không ở nhà mà ở bệnh viện Nhân dân, ông bảo anh ta đem đến đây luôn đi”, Lâm Hàn không khách khí, bình thản đáp.
“Được!”
Trần Vô Cực lúc này có tâm trạng giống hệt Vương Hổ.
Lâm Hàn có cần tiền hay không là chuyện của anh.
Còn ông ta có đưa không lại là việc của ông ta.
Trần Vô Cực lăn lộn suốt bao nhiêu năm, dĩ nhiên phải hiểu quy tắc mọi chuyện. Ông ta có được địa vị như ngày hôm nay đều là nhờ có Lâm Hàn.
Lâm Hàn đưa ông ta ngồi lên vị trí này được thì cũng thay thế một người khác đến được.
Cho nên số tiền này phải đưa cho Lâm Hàn.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Xuyên mua đồ ăn sáng xong và đi lên.
“Hai tên lưu manh hôm trước đuổi anh đó, bảo là anh đánh bạc, thật sao?”, Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên, tìm bừa một chủ đề để nói chuyện.
“Ừ”.
Ngô Xuyên không giấu gì: “Phổi của ông tôi không tốt, rất hay ho, cần thuốc gấp. Mà muốn kiếm tiền nhanh trong thời gian ngắn thì chỉ có thể đánh bạc thôi. Muốn thắng được Mặt Sẹo thì phải làm vậy”.
“Hôm đó tôi thắng năm ngàn, để mua thuốc cho ông tôi hết”.
Lâm Hàn gật đầu. Lần đầu tiên gặp ông Ngô đã thấy ông ấy ho liên tục, chắc chắn là bị bệnh về phổi.
“Tiểu Xuyên, cháu lại đánh bạc hả!”
Ông Ngô biến sắc mặt, ho liên tục, nói: “Khụ khụ, Mặt Sẹo đó là trùm của khu Bành Hộ chúng ta, cháu đánh bạc ở đó thì hắn sẽ tha cho cháu sao? Chuyện ba năm trước cháu còn không nhớ à? Chúng ta sao đấu lại được hắn!”
“Hừ, ông vua cũng thua thằng liều, cùng lắm thì liều mạng với hắn thôi!”
Ánh mắt Ngô Xuyên trở nên ác độc, rút một con dao từ bên eo ra.
“Đến thì đến, cùng lắm thì chết, có gì thì mang theo mạng của hắn theo!”
“Khụ khụ khụ! Tiểu Xuyên, cháu còn mang cả dao nữa à! Cháu mà làm hại người ta thì phải ngồi tù đấy... khụ khụ khụ!”
-------------------