Chàng Rể Vô Song

Chương 22: Nể Mặt Bố Tôi Đi!




Mặc dù vậy, nhưng ánh mắt nhân viên bán hàng nhìn Lâm Hàn vẫn rất khinh khỉnh.

Cô ta không hiểu tại sao Lâm Hàn ăn mặc như vậy mà lại thành bạn của Lý Vĩnh Phú được, nhìn chẳng giống người cùng tầng lớp gì cả.

“Mua được là được”.

Lý Vĩnh Phú cười đắc ý, nhìn sang Lâm Hàn và nói với vẻ dạy dỗ.

“Lâm Hàn, xã hội này rất nhiều người trông mặt mà bắt hình dong. Không có ý gì đâu nhưng mà dù anh nghèo thì cũng phải ăn mặc cho chỉnh tề chút chứ, đừng có phèn phèn thế này nữa!”

Sắc mặt Lâm Hàn bình thản, coi như không nghe thấy anh ta nói gì.

“Người đẹp vì lụa. Nếu anh làm theo lời tôi nói thì sẽ không xảy ra chuyện ban nãy đâu”, Lý Vĩnh Phú nói tiếp.

“Dĩ nhiên, tôi không bắt anh mua quần áo đắt tiền. Như tôi đây cả bộ chắc hơn hai trăm ngàn, anh không mua nổi đâu. Ý tôi là ít nhất cũng nên mua vest, giày da các thứ, chỉ có mấy ngàn thôi”,

“Anh nhìn anh xem, mặc áo T-shirt mấy chục tệ, quần bò, giày vải đi dạo phố thì còn ra cái gì nữa? Cũng không thể trách cô nhân viên bán hàng đó khinh anh, không cho anh mua đồ được!”

“Quần áo này sạch sẽ gọn gàng, tôi mặc thấy thoải mái. Tôi thích vậy không được à?”, Lâm Hàn bình thản nói.

“...”

Câu này khiến Lý Vĩnh Phú á khẩu.

“Lâm Hàn, nếu không có tôi thì ban nãy anh đã bị nhân viên bán hàng đuổi đi rồi đấy!”, Lý Vĩnh Phú trừng mắt nhìn Lâm Hàn.

“Vĩnh Phú, anh việc gì phải nói với anh ta thế, cái tầng lớp như anh ta thì không hiểu nổi đâu”, Chu Nhã Thiến vô cảm nói.

Lý Vĩnh Phú bất lực lắc đầu. Lâm Hàn này đúng là phèn từ trong xương tủy. Loading...

Lâm Hàn nhìn Dương Lệ: “Vợ, em đi thử xem có đẹp không nào”.

“Vâng!”

Khi Dương Lệ định lấy váy thì một giọng nói truyền đến.

“Ôi, váy đẹp thật đó!”

Sau đó, một cô gái đi nhanh tới, cầm bộ váy trắng trong tay ngắm nghía.

“Người đẹp, chúng tôi thấy bộ váy này trước mà”, Dương Lệ nói.

“Thì làm sao? Các người có tiền trả đâu! Bộ này tôi mua!”, cô gái ngang ngược nói.

Cô ta mặc váy ngắn, lộ ra đôi chân dài, cổ áo mở ra, bộ ngực căng tràn, khuôn mặt đúng kiểu hot girl mạng, trang điểm rất đậm.

“Anh Nham, em thích bộ này, anh trả tiền mau đi!”, cô gái lại hét lên.

Sau đó, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi đi vào, da mặt vàng vọt, cổ đeo vòng vàng, bụng tròn nhô ra, rất có cảm giác của nhà giàu xổi.

“Ơ?”

Nhìn thấy người đàn ông này, không biết sao nhưng Lý Vĩnh Phú cảm thấy rất quen, mà không nhớ ra được là gặp ở đâu.

“Ô-kê!”, người đàn ông đi qua, cũng không nhìn giá: “Nhân viên bán hàng, qua gói bộ này cho tôi!”

“Dạ vâng ạ!”

Cô nhân viên bán hàng ban nãy đi qua, định gói đồ lại.

“Chúng tôi thấy món đồ này trước à, sao cô lại gói cho họ?”, Dương Lệ tức giận đáp.

“Đúng vậy, có ai buôn bán như các cô không?”, Chu Nhã Thiến cũng bất mãn.

“Các cô thích nhưng có mua không?”, nhân viên bán hàng hỏi lại.

“Phải thử trước xem có vừa người hay không đã chứ? Không vừa thì tôi mua làm gì?’, Dương Lệ nói.

“Vừa người?”, cô gái bên cạnh nghe vậy thì bật cười: “Tôi mua chưa bao giờ phải thử cả, cứ thích là mua, không vừa thì vứt!”

“Cho nên mời hai vị nhường bước, để tôi gói đồ cho chị này ạ”, nhân viên bán hàng lạnh lùng nhìn Chu Nhã Thiến và Dương Lệ.

“Lâm Hàn! Anh có phải đàn ông không vậy!”

Chu Nhã Thiến đột nhiên quát Lâm Hàn: “Bộ váy vợ anh thích đã bị người ta mua mất rồi, sao anh không nói gì mà rụt cổ ở đó hả? Dù không mua được thì nói một hai câu có mất gì đâu?”

Chu Nhã Thiến nhìn Lâm Hàn, sắc mặt tràn đầy sự khinh bỉ.

“Nhã Thiến, em đừng nói Lâm Hàn thế. Anh ta chỉ là một người tầng lớp thấp, nói ra cũng vô dụng thôi, người ta sẽ không trả đồ cho anh ta đâu”, Lý Vĩnh Phú cười: “Bố anh ở thành phố Đông Hải cũng quen biết mấy người này, để đó cho anh lo”.

Nói rồi, Lý Vĩnh Phú đi đến trước mặt người đàn ông đeo dây chuyền.

“Người anh em, nể mặt chút, nhường cho chúng tôi đi!”.

“Bố tôi là Lý Xuân Sinh, tôi thấy người anh em đây cũng không tầm thường, chắc là biết bố tôi nhỉ. Không nể mặt tôi thì cũng nể mặt bố tôi chứ!”

Chu Nhã Thiến bất ngờ nhìn Lý Vĩnh Phú, không ngờ anh ta lại lôi bố mình ra, xem ra chuyện này ổn rồi đấy.

Lý Xuân Sinh là ông lớn ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, quen biết rộng, mấy người thuộc hàng đẳng cấp trong thành phố hầu như đều sẽ nể mặt ông ta.

“Lâm Hàn, nhìn Vĩnh Phú mà học tập rồi nhìn lại mình đi!”, Chu Nhã Thiến lườm Lâm Hàn: “Đúng là cái đồ vô dụng!”

“Haha, mới có hai mấy tuổi đầu mà dám gọi anh xưng em à, chả ra cái thể thống gì!”

Người đàn ông đeo dây chuyền vàng cười khẩy: “Lý Xuân Sinh là cái thá gì? Trước mặt Trần Nham này thì Lý Xuân Sinh còn phải gọi tôi một tiếng anh Nham, cúi đầu khom eo với tôi đấy!”

“Trần Nham?!”

Nghe đến cía tên này, sắc mặt Lý Vĩnh Phú bỗng thay đổi.

Anh ta không ngờ người đàn ông đeo dây chuyền vàng trước mặt này lại là Trần Nham của nhà họ Trần!

Chẳng trách mà quen mắt đến vậy!

Nhà họ Trần của Đông Hải là dòng họ lâu đời. Thế kỷ trước, dòng họ này đã thuộc dạng có uy vọng ở thành phố Đông Hải rồi. Người lập ra dòng họ Trần là Trần Xuyên Hải còn tham gia cả kháng chiến, nội chiến, lên đến hàng Trung tướng.

Có thể nói là một dòng họ chính trị.

Khi đất nước thống nhất, nhà họ Trần bắt đầu làm về chứng khoán và đứng đầu trong giới.

Trần Nham là đời thứ hai, cũng là ông lớn trong ngành tài chính, thương nhân như Lý Xuân Sinh không đắc tội nổi.

“Hóa ra là chú Nham ạ!”

Lý Vĩnh Phú lập tức sửa miệng: “Nếu chú đã thích thì cháu cũng không tranh giành ạ, Nhã Thiến, đi thôi!”

Nói xong, anh ta kéo Chu Nhã Thiến rời đi.

Chu Nhã Thiến thấy dáng vẻ như gặp phải kẻ địch của Lý Vĩnh Phú, biết Trần Nham này không đơn giản.

“Hừ, dám so gia thế với anh Nham thì đúng là muốn chết”, cô gái ôm lấy cánh tay Trần Nham, cười đắc ý: “Mau gói váy lại cho tôi đi!”

“Vâng ạ!”, nhân viên bán hàng vươn tay ra định lấy đồ.

“Khoan đã”, Lâm Hàn lại lên tiếng: “Không thử nữa, tôi mua luôn váy này, mà tôi thấy trước nên gói trước cho tôi đi”.

Nghe vậy, Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến đều sững sờ.

Trần Nham cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn, không ngờ đối phương vẫn muốn tranh đồ với ông ta vào lúc này.

“Lâm Hàn? Anh muốn chết à!”

Lý Vĩnh Phú nhìn Lâm Hàn như kẻ ngốc: “Anh cướp đồ với chú Nham là đang chán sống đấy có biết không?”

“Lâm Hàn, cái đồ ếch ngồi đáy giếng này. Ánh mắt của anh không bằng Vĩnh Phú, Vĩnh Phú đã thấy người này không đơn giản, không đắc tội nổi rồi thì anh cũng càng không thể dây vào!”, Chu Nhã Thiến cũng lên tiếng.

“Còn không mau đi nhanh, tránh rắc rối?”

Trần Nham nhìn Lâm Hàn, như đang nhìn một con kiến vậy.

Trong thành phố Đông Hải này vẫn chưa có ai dám cướp đồ với ông ta đâu.

“Nhóc con, nói lại lần nữa xem nào”, Trần Nham mở miệng.

“Tôi đổi ý rồi”.

Lâm Hàn nhìn Trần Nham: “Tôi mua hết cửa hàng này. Các người muốn mua thì cút ra chỗ khác, đừng ở đây vướng mắt tôi”.

-------------------