Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 992




CHƯƠNG 992

Nhưng một lát sau, Tiểu Lý phát hiện vân hơi nóng, hơn nữa dưới bụng anh ta còn dâng lên một luồng nhiệt nóng, tựa như một đóm lửa, kéo dài bất diệt.

Điều khiến Tiểu Lý vui mừng hơn là cuối cùng anh ta cũng có cảm giác, có thể ngẩng đầu làm đàn ông rồi!

“Có tác dụng rồi, có tác dụng rồi, Tập đoàn Đông Vương quả nhiên không lừa đảo!”

“Tập đoàn Đông Vương quả nhiên không lừa đảo!”

Tiểu Lý xông ra ngoài như nối điên, khiến mấy người bạn ngơ ngác.

“Tiểu Lý làm sao vậy? Tôi đi xem thử!”

Một người bạn vội vàng đuổi theo.

Lúc này, những người chỉ mang thái độ uống một bát canh Đông y chăm sóc sức khoẻ để thử xem giống Tiểu Lý cũng đang cảm thấy hưng phấn không thôi.

Mọi người nhanh chóng truyền tai nhau, lại có hy vọng một lần nữa.

Trong một đêm, canh Đông y chăm sóc sức khoẻ của Tập đoàn Đông Vương lên như diều gặp gió, nổi tiếng khắp Trung Châu.

Mấy ngày sau, ngành dịch vụ ăn uống thuộc tập đoàn Đông Vương lập tức trở nên nổi tiếng Vương Đồ Lan ngôi trong phòng làm việc, nhìn từng bản báo cáo bán hàng, vui đến mức không ngậm được miệng Cả Trung Châu này, chỉ có mười mấy cửa hàng, đều cung không đáp ứng đủ nhu cầu. Đội ngũ các cửa hàng đều xếp đến tận đường cái, suýt gây ra tắc đường.

Còn có các doanh nhân ở mấy tỉnh gần đó, đồng loạt nhờ cậy quan hệ, tìm được Vương Đỗ Lan, muốn làm đại lý cho món canh thuốc đông y bảo vệ sức khỏe do tập đoàn Đông Vương tạo ra.

Thế nhưng, Vương Đỗ Lan đều khéo léo từ chối.

Loại thuốc thần trị được trăm bệnh như này, Vương Đỗ Lan cảm thấy, cho dù là Trình Kiêu thì cũng không có bao nhiêu.

Có thể giúp bà ta chống lại sự trả thù của nhà họ Yến, như vậy là đã rất đủ rồi.

Bận rộn xong, Vương Đồ Lan gọi Lâm Ngọc vào, cười vui vẻ dặn dò: “Lâm Ngọc, gọi ngài Trình đến đây, tối nay tôi muốn mời cậu ấy ăn cơm, gặp mặt cảm ơn hẳn hỏi!”

Lâm Ngọc cười nói: “Vâng.”

Lâm Ngọc với vóc dáng cao gây, xoay người đi được hai bước, đột nhiên dừng lại.

Quay đầu hỏi: “Chủ tịch, bà nói xem, cậu ấy có khả năng là cậu chủ không?”

Vương Đỗ Lan ngây người, biểu cảm trên mặt hơi hoảng hốt, trong mắt xẹt qua tia mong chờ.

Thế nhưng, lát sau, bà ta vẫn quyết đoán lắc đầu: “Không đâu, năm đó người bạn kia của tôi ở gần Kinh Thành, cho dù về sau sơ tán, cũng không thể lưu lạc đến tận Lâm Châu được!”

“Nếu cậu ấy không phải, vì sao lại giúp chúng ta? Hơn nữa còn không cần bất cứ lợi ích nào?” Lâm Ngọc hỏi câu mà cô băn khoăn bấy lâu.

Bắt đầu từ khi Trình Kiêu xuất hiện và giúp đỡ họ mà không cần đền đáp, Lâm Ngọc đã nảy sinh nghỉ vấn này.

Thật ra, không chỉ có Lâm Ngọc cảm thấy nghi ngờ, ngay cả Vương Đỗ Lan cũng vậy.

Thế nhưng, nếu chỉ dựa vào việc Trình Kiêu giúp đỡ tập đoàn Đông Vương không cần đền đáp, mà suy đoán Trình Kiêu là người con trai mình đã bỏ rơi, thì thật sự quá hài hước.