Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 948




CHƯƠNG 948

“Mặc cho anh có quyền thế ngập trời, phú quý nhất nước, ở trước mặt tôi cũng một quyền đập nát! So sánh với loại năng lực chân chính năm giữ sinh tử của người khác, tiền tài cùng quyền lực trần thế căn bản không đáng giá nhắc tới! Một khi có người nắm trong tay sức mạnh quyết định sinh tử, muốn tiền tài và quyền lực còn không dễ dàng sao?”

Một đám cậu ấm Giang Nam, sau khi khiếp sợ qua đi, trong lòng bắt đầu bồn chồn.

Vừa rồi bọn họ khi dễ Trình Kiêu như vậy, quả thực chính là đang nhổ lông trên đầu con hổ. Bọn họ có thể sống sót, quả nhiên là ông trời có mắt!

Tuy nhiên, một lát nữa có phải Trình Kiêu sẽ tới tìm bọn họ tính sổ không?

Một đám cậu ấm sợ tới mức cúi đầu, không dám thở mạnh, có vài người toàn thân run lẩy bấy.

Vương Hiểu Hi phục hồi tinh thần lại, có chút hậu tri hậu giác hét lớn: “Thật tốt quá, Trình Kiêu quá lợi hại, cậu ta đánh bại tên xấu xa kia, Y Linh được cứu rồi!”

Đám người Lưu Tào Khang và Lý Ngôn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trình Kiêu, trong lòng có vô số câu hỏi “Trình Kiêu, cậu từ khi nào trở nên mạnh như vậy?” Lý Ngôn vẻ mặt nghĩ mà sợ hỏi.

Nhớ tới lúc trước bọn họ cả ngày đối nghịch với Trình Kiêu, quả thực là tự tìm đường chết. Bọn họ có thể sống đến bây giờ, thật nên cám ơn trời đất và tổ tông mười tám đời.

“Trước kia chúng ta vẫn luôn cảm thấy Trình Kiêu là một người ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì. Mỗi lần nhìn thấy cậu ta, đều hận không thể chế giễu cậu ta một phen, mới có thể hết giận. Mà rõ ràng cậu ta mạnh như vậy, lại không có động thủ với chúng ta. Hiện tại tôi mới coi như hiểu được, lí do cậu ta căn bản không phải cuồng vọng, mà là không nhìn chúng ta. Cậu ta xem chúng ta như con kiến hôi, căn bản là khinh thường không muốn so đo với chúng ta.”

Lưu Tào Khang vẻ mặt âm trầm nói.

Lý Ngôn và Triệu Cương lại nhìn về phíaa Trình Kiêu, trong ánh mắt đột nhiên tràn ngập kính sợ Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu, trong đôi mắt đẹp, thần sắc cực kỳ phức tạp. Có nghĩ ngờ và xấu hổ, có hối hận và không cam lòng.

Nhiều nhất, cũng là một loại cảm xúc gọi là mất mát.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trong lòng cô ta, vẫn luôn cảm thấy Trình Kiêu chính là một kẻ bất lực, ăn bám. Suy nghĩ như vậy cứ mặc định như vậy, đã chặt chẽ chiếm lấy nhận thức chú quan của Tôn Mạc đối với Trình Kiêu.

Cho dù trên phương diện y thuật, Trình Kiêu có thể làm cho mọi người khiếp sợ, nhưng Tôn Mạc vẫn không tán thành anh.

Hiện tại, Tôn Mạc không thế không thừa nhận, thực lực của Trình Kiêu đã vượt xa tưởng tượng của cô ta “Khó trách lúc trước tôi khuyên cậu ta không cần làm công ở quán bar, cậu ta lại nói cậu ta làm việc không cân giải thích với ai. Có lẽ cậu ta căn bản không phải đang làm công, mà là thể nghiệm một loại cuộc sống khác.”

“Lúc trước tôi khuyên cậu ta từ đuổi theo đuổi Y Linh, thậm chí lấy sức mạnh gia tộc của Y Linh đến cảnh cáo cậu ta, mà cậu ta như trước chẳng thèm ngó tới. Còn nói tôi là ếch ngồi đáy giếng, nói ánh mắt của tôi cả đời đều bị giới hạn trong một tòa thành. Mà cậu ta sớm đã phóng nhãn vũ trụ tỉnh không, căn bản không phải người cùng thế giới với tôi!”

“Đúng vậy, nếu như tôi có thể có được loại thực lực kinh thiên động địa này, hết thảy thế tục này, tất nhiên tôi cũng sẽ không để vào mắt. Có thể làm khiến tôi theo đuổi, cũng chỉ có vũ trụ tinh không, cùng với sinh mệnh chung cực huyền bí!”

Điều buồn cười chính là, lúc trước tôi thể nhưng đối với cậu ta chẳng thèm ngó tới, dõng dạc cười cậu ta, cười cậu ta không biết tự lượng sức mình, nói cậu ta chỉ biết mạnh miệng. Cuối cùng tôi mới là người buồn cười nhất, những tài phú, quyền thế kia, so với loại sức mạnh có thể quyết định sinh mạng như này, căn bản là rác rưởi.”