Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 920




Chương 920

Y Doãn bước lên một bước, quát lạnh một tiếng: “Bây giờ, có thể nói ra lai lịch của ông rồi chứ?”

Ông lão mặc áo choàng đen cười đầy quỷ dị: “Cậu cho rằng đánh thắng tôi thì không sao u?”

Sắc mặt của Y Doãn chợt thay đổi, trong lòng dấy lên dự cảm không tốt: “Lời này của ông là có ý gì?”

Ông lão mặc áo choàng đen đột nhiên cười ha ha nói: “Vốn tôi tưởng dựa vào bản thân tôi thì có thể tiêu diệt được nhà họ Y các người. Xem ra là tôi xem thường bá chủ của Giang Nam, thua trận đầu.”

“Nhưng nhà họ Y của cậu hôm nay khó thoát kiếp nạn, phàm là người của nhà họ Y, không ai chạy được cả.”

Các danh lưu của Giang Nam, trong lòng dựng tóc gáy.

“Người này là một tên điên sao? Đã thua rồi còn mạnh mồm!”

“Đúng vậy, mình cũng đánh thua rồi còn nói phét muốn tiêu diệt nhà họ Y, nhà họ Y là đại gia tộc số một của Giang Nam chúng ta, sao có thể giống như ông ta nói diệt là diệt được!”

Nhưng thế lực phụ thuộc nhà họ Y kia, lũ lượt nhảy ra, mỉa mai ông lão mặc áo choàng đen nói phét không biết ngượng mồm, nói khùng nói điên.

Nhưng Y Doấn và chú Tần lại không lên tiếng, mặt mày nghiêm trọng.

Đối phương dường như hiểu rất rõ về mọi thứ của nhà họ Y. Nhưng đến tận bây giờ, nhà họ Y vân không biết gì về ông lão mặc áo choàng đen này.

Bọn họ cảm thấy, sự việc sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Quả nhiên, ông lão mặc áo choàng đen đột nhiên xoay người, mặt hướng về cửa lớn, cúi sâu người, vẻ mặt đầy cung kính: “Mời chủ nhân!”

Giọng của ông ta kèm theo chân khí, truyền ra rõ ràng, đoán chắc trong phạm vi chú vi năm dặm đều có thể nghe thấy.

“Cái gì?!

“Ông ta còn có chủ nhân!”

“Ông ta đã mạnh đến mức độ này rồi, vậy chủ nhân của ông ta sẽ là tồn tại như nào?”

Gần như tất cả mọi người đều mang vẻ mặt sững sờ, nín thở, không dám tin mà nhìn về phía cửa lớn.

Bầu không khí trong cả đại sảnh trở nên cực kỳ quỷ dị.

Một thanh niên mặc đồ đen đeo mặt nạ màu bạc, từ từ đi vào, thông qua làn da lộ ra bên ngoài mà suy đoán, khoảng hơn ba mươi tuổi, toàn thân tỏa ra một loại khí tức khiến người ta lo sợ.

Vóc dáng của anh ra rất cao, hơn 1m9, chiếc mặt nạ đó không nhìn ra là yêu ma quỷ quái gì, nhìn trông mang cho người khác cảm giác dữ tợn, cả người tỏa ra một khi tức quỷ dị.

Thanh niên này vào cửa, thái độ của ông lão mặc áo choàng đen lập tức trở nên cung kính hơn.

“Thuộc hạ làm việc không thành, xin chủ nhân trách phạt!” Ông lão mặc áo choàng đen giống như một nô bộc trung thành trong trang viên quý tộc của thế kỷ mười bẩy thuộc phương tây.

Giọng nói của người thanh niên rất lạnh lùng, nhìn không ra vui buồn tức giận: “Không trách ông.”

“Cảm ơn chủ nhân!” Biểu cảm trên mặt 1⁄10 ông lão mặc áo choàng đen như trút được gánh nặng, cung kính đứng sang một bên.

Nhìn thấy người đeo mặt nạ đó, mí mắt của Trình Kiêu hơi nhướn lên, khóe miệng nở một nụ cười kỳ quái: “Thú vị.”

Y Doãn quát lạnh một tiếng: “Cậu là ai?

Giấu đầu lòi đuôi, tại sao không dám dùng mặt thật gặp người khác.”