Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 92




CHƯƠNG 92

Sự phấn khích trên gương mặt người thợ cắt đá càng lúc càng lớn, ông ta nói với người dẫn chương trình: “Đây có lẽ không phải là Đế Vương Lục, nhưng rất có thể là một loại bảo thạch cực phẩm khác!”

Khi viên bảo thạch hồng lớn cỡ quả trứng gà xuất hiện trước mặt mọi người thì một số người có con mắt tinh tường biết nhìn hàng lập tức kêu rên:

“Đây là Huyết Phỉ Thúy sản sinh ra từ Mễ tộc đó!”

“Huyết Phỉ Thúy! Ông chắc không? Tôi nhớ đợt trước có một viên Huyết Phỉ Thúy cỡ cái móng tay có thể làm thành vòng cổ, giá bán ở nước ngoài là 750 tỷ, đúng là cái giá trên trời!”

“Thế thì cả tảng Huyết Phỉ Thúy lớn như kia có thể bán được bao nhiêu tiền?”

“Dựa theo giá thị trường hiện tại thì đại khái khoảng 1600 tỷ, nhưng trên thế giới chưa từng xuất hiện một viên Huyết Phỉ Thúy nào lớn như vậy cả, thế nên giá trị thực của nó vốn không thể đánh giá được!”

Hai tay thợ cắt đá run run cầm Huyết Phỉ Thúy, đích thân ông ta giao nó cho Trình Kiêu, cũng cúi đầu trước mặt Trình Kiêu để bày tỏ lòng xin lỗi: “Rất xin lỗi cậu, là do tôi có mắt không tròng, không nhận ra báu vật thật sự. Nếu không có sự kiên trì của cậu đây thì tôi đã bỏ lỡ một vật báu quý hiếm rồi!”

Trình Kiêu nhận lấy viên Huyết Phỉ Thúy, chỉ thản nhiên nói: “Không sao đâu.”

Người dẫn chương trình lớn tiếng tuyên bố: “Chúc mừng chàng trai này, anh thật sự có một đôi mắt tinh tường, không ngờ anh có thể chọn ra một viên Huyết Phỉ Thúy cực phẩm giữa đống đá bình thường kia!”

Mặt Lý Ngôn dại ra, thì thào nói: “Sao lại như thế được?”

Triệu Cương và Lưu Tào Khang cũng không tin nổi, tiện tay nhấc một cái là có thể chọn ra một viên Huyết Phỉ Thúy cực phẩm hiếm thấy trên thế giới!

May mắn hết phần thiên hạ rồi!

Ánh mắt Y Linh nhìn Trình Kiêu tỏa ra vẻ khác thường: “Quá thần kỳ, anh ta là loại người gì vậy!”

Ánh mắt Tôn Mạc vô cùng phức tạp, có vui sướng, có hối hận, cũng có khó hiểu. Nhưng nhìn chung thì sự bất ngờ vẫn chiếm đa số.

Trình Kiêu có được viên đá quý giá trị liên thành thì sao? Dựa theo luật hôn nhân, một nửa trong đó là của cô ta.

Tuy rằng nhà họ Tôn không cần lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền, nhưng cũng chỉ là hạng trung lưu, nay bỗng nhiên trở thành tỷ phú, bảo Tôn Mạc không kích động thì hoàn toàn là nói dối.

Đến cả thái độ của cô ta với Trình Kiêu cũng bắt đầu thay đổi, nhưng cũng chỉ khá khẩm hơn một chút mà thôi, chứ trong thâm tâm cô ta, Trình Kiêu vẫn chỉ là một kẻ bần hèn.

Trình Kiêu nhìn về phía Lý Ngôn, thản nhiên nói: “Đến lượt mày rồi!”

Khuôn mặt Lý Ngôn sa sầm, hai tay hơi run. Lần cá cược này anh ta thua rồi, anh ta biết bản thân không thể mở được đá quý cực phẩm giống như đối phương được!

Nếu như thế thì ông chủ của khu đổ thạch này phải hộc máu mất.

“Nếu tên đó có thể thì mình cũng có thể! Dựa vào đâu mà nó lại may mắn như vậy? Mình cũng có thể mở được bảo thạch cực phẩm!” Lý Ngôn phẫn nộ hò hét ở trong lòng.

“Mở đá!” Lý Ngôn hét vào mặt người thợ cắt đá.

Người thợ bắt đầu cắt, nhưng mãi đến khi cắt nát nguyên thạch của Lý Ngôn mà vẫn không thấy được một xíu xiu sắc xanh nào.

“Đây là một tảng đá hỏng!” Trải qua phán đoán sai lầm vừa rồi nên người thợ cắt đá vô cùng cẩn thận, đến cuối cùng mới lên tiếng xác nhận.

Người dẫn chương trình nhìn Lý Ngôn, tiếc nuối tuyên bố: “Thật đáng tiếc, người thắng ván cược này chính là anh Trình!”

Lý Ngôn ngồi sụp xuống ghế, mặt xám như tro tàn, trong miệng lẩm bẩm: “Vì sao? Vì sao lại như vậy!”

Lôi Hồng Húc lập tức lườm Lý Ngôn, sau đó đắc ý hét lớn: “Lý Ngôn, anh thua rồi! Nhanh chóng dập đầu cầu xin Trình Kiêu tha thứ đi!”

Người xung quanh cũng khoanh tay vui vẻ xem kịch.

Triệu Cương và Lưu Tào Khang đen mặt, lúc nãy Lý Ngôn đánh cược với Trình Kiêu trước mặt mọi người, nên giờ có muốn lật lọng cũng khó.

Triệu Cương sốt ruột cầu cứu Lưu Tào Khang: “Cậu Lưu, anh giúp Lý Ngôn đi!”

“Haiz, cũng tại Lý Ngôn quá xúc động!” Lưu Tào Khang thở dài, bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Chuyện cho tới bây giờ, anh ta cũng bất lực.

Lý Ngôn bỗng trưng ra vẻ mặt dữ tợn, anh ta bật cười xấu xa: “Bắt tôi cúi đầu xin tha với một tên vô dụng ư, nằm mơ đi!”