Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 90




CHƯƠNG 90

Y Linh hơi lo lắng nhìn Trình Kiêu, nhưng trước mặt đám Lý Ngôn cô không tiện nhắc nhở.

Tôn Mạc và Vương Hiểu Hi đều đứng về phía Lý Ngôn, chỉ ước sao Trình Kiêu thua.

“Mày chọn trước!” Lý Ngôn nói với Trình Kiêu.

Trình Kiêu nhìn lướt qua, chỉ khối số ba, trông khối nguyên thạch này khá bình thường: “Cái này.”

Lý Ngôn cười lạnh, vốn còn đang lo Trình Kiêu hiểu rõ đổ thạch, giờ thấy Trình Kiêu chọn khối nguyên thạch kia là Lý Ngôn yên tâm rồi.

“Chắc chắn chưa?” Lý Ngôn hỏi lại.

Trình Kiêu nhìn người chủ trì cũng cùng lại đây nói: “Mở thạch đi.”

Người chủ trì nhìn khối nguyên thạch kia, nói: “Anh này, tuy khối anh chọn không tốt lắm những vẫn cần 390 triệu, anh muốn lấy nó thật chứ?”

Trình Kiêu không nói nữa, vứt tấm thẻ tử kim sang: “Thanh toán đi.”

“Anh đừng hiểu lầm, ý tôi không phải thế. Anh cứ cất thẻ đi, tôi sẽ gọi thợ cắt đá đến cắt khối này cho anh.” Mắt nhìn của người chủ trì rất độc đáo, chỉ thoáng lướt qua tấm thẻ kia là biết không tầm thường.

Người chủ trì nói với Lý Ngôn: “Đến lượt anh chọn rồi.”

Lý Ngôn chăm chú chọn một lúc rồi chỉ vào một khối nguyên thạch có hình thù kỳ quặc: “Chọn cái này đi.”

“Giá 1,5 tỷ, mời anh xem!” Người chủ trì nói.

“Cắt luôn đi!” Lý Ngôn nói.

“Trình Kiêu, mày thua chắc rồi!” Lý Ngôn cười khẩy như đã tính trước kỹ càng.

Trình Kiêu không nói gì cả nhưng Lôi Hồng Húc lại cười đểu: “Lý Ngôn, loại người ngu xuẩn như mày cứ chờ quỳ xuống xin Trình Kiêu tha cho đi.”

“Thật ra có chuyện này tao quên không nói, hai khối nguyên thạch đầu tiên tao chọn đều được Trình Kiêu nhắc nhở, nếu không tao đã mua hai khối đó rồi.”

“Những lời cuối cùng tao nói kia cũng do Trình Kiêu dạy. Cho nên nếu chúng mày nghĩ Trình Kiêu không hiểu gì về đổ thạch, muốn dùng nó để bắt nạt anh ấy thì sai, quá sai rồi đó!”

Trước mắt Lý Ngôn tối sầm, chân lảo đảo suýt ngã úp mặt xuống đất.

“Mày nói cái gì? Lúc nãy Trình Kiêu ngầm nhắc nhở mày?” Lý Ngôn nhìn Lôi Hồng Húc, ánh mắt thảng thốt.

“Con mẹ nó sao mày không nói sớm!” Lý Ngôn bỗng có cảm giác muốn liều mạng với Lôi Hồng Húc.

Triệu Cương cũng khó mà tin được.

Vương Hiểu Hi kéo tay Tôn Mạc, lắc lắc liên tục: “Mạc, sao lại thế được? Chẳng phải cậu nói Trình Kiêu không biết đổ thạch à?”

Tôn Mạc cũng ngớ người, nhìn bóng dáng đơn sơ gầy gò của Trình Kiêu, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

“Sao lại thế được? Anh ta biết đổ thạch từ bao giờ?”

Vương Hiểu Hi lo lắng nhìn Lý Ngôn, nói: “Lý Ngôn, hay là anh đừng đánh cuộc với anh ta nữa?”

Triệu Cương cũng gật đầu đồng ý: “Hiểu Hi nói rất đúng, hiện tại hối hận vẫn còn kịp!”

Hai mắt Lý Ngôn đỏ vằn, anh ta nhìn theo bóng lưng Trình Kiêu, sắc mặt dữ tợn: “Không, tôi không tin thằng kia có tài đến mức đó. Tôi phải chơi đến cùng với nó!”

Lý Ngôn sải bước lên trước sân khấu, sau đó quát to một tiếng sắc lạnh: “Cắt đá!”

Hiện chỉ có một thợ cắt đá, Trình Kiêu chọn trước nên được cắt trước.