Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 866




CHƯƠNG 866

Tôn Đại Hải sửng sốt, tuy không tin bức tranh này đáng tiền đến mức đó, nhưng nghe Trình Kiêu nói vậy, ông ta cũng thấy chột dạ.

“Ha ha, chàng trai, cậu đúng là tự tin! Đây là tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử, tôi có thể tìm được cả trăm bức cho cậu, nếu cậu muốn, tôi không lấy sáu mươi triệu đâu, chỉ ba mươi triệu một bức thôi, cậu muốn bao nhiêu tôi tìm cho cậu bấy nhiêu!” Ông chủ cửa hàng đắc ý chế nhạo.

Khoé miệng Trình Kiêu hơi cong lên, anh nhìn ông chủ cửa hàng: “Nếu tôi có thể chứng minh giá trị của bức tranh này hơn sáu tỷ thì sao?”

Chủ cửa hàng giễu cợt: “Cậu nằm mơ đi! Tranh của tôi, tôi còn không rõ chắc? Nếu không vì gặp giáo sư Tống thì bức tranh này cùng lắm cũng chỉ sáu triệu thôi!”

Trình Kiêu nhẹ giọng nói: “Ông chủ, chúng ta cược đi. Nếu tôi có thể chứng minh được giá trị bức tranh này vượt quá sáu tỷ thì ông phải công khai thừa nhận Ngũ Long Thần Châm của ông là hàng giả, còn về tổn thất thì ông không cần phải bồi thường nữa.”

Chủ cửa hàng chế giễu: “Nếu cậu thua thì sao?”

Trình Kiêu bảo: “Vậy thì tôi sẽ đưa cho ông sáu tỷ. Có cược không?”

Chủ cửa hàng sáng mắt, trên mặt lộ vẻ tham lam.

“Được, chốt kèo! Mọi người đều là nhân chứng, nếu cậu thua thì không được giở trò vô lại đâu đấy!”

Chủ cửa hàng cảm thấy đây là cơ hội kiếm tiền của mình!

Ông ta biết giá trị của bức tranh đó hơn ai hết, sao có thể vượt quá sáu tỷ được?

Những người vây xem hóng chuyện đều lắc đầu: “Rõ ràng là cậu nhóc này đang cho tiền người ta! Tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử thôi sao có thể vượt quá sáu tỷ được?”

“Tuổi trẻ bồng bột! Chỉ lời cho ông chủ lòng dạ đen tối thôi!”

Giáo sư Tống cau mày, nghi hoặc nhìn Trình Kiêu: “Chàng trai trẻ, cậu hãy nghĩ cho kỹ, giá trị của bức tranh này không thể vượt quá sáu trăm triệu được chứ nói gì là sáu tỷ! Nếu cậu cược thì chắc chắn sẽ thua đấy!”

Ninh Lan cũng thuyết phục: “Tiểu Kiêu, nếu giáo sư Tống đã nói thế rồi thì con đừng cược nữa. Nghe lời khuyên của người khác đi, mình sẽ không thiệt đâu!”

Tôn Mạc tức giận, thấp giọng nói: “Trình Kiêu, anh có thể đừng chuyện gì cũng khoe khoang như vậy được không? Đến giáo sư Tống cũng nói rồi mà anh vẫn muốn cược.”

Trình Kiêu ôn hoà khuyên nhủ: “Dì Lan yên tâm, con tự tin.”

Còn Tôn Mạc, Trình Kiêu chủ động phớt lờ.

Chủ cửa hàng như sợ Trình Kiêu nuốt lời bèn thúc giục: “Cậu có cược không? Nếu cược thì chứng minh cho chúng tôi xem đi, xem xem cậu có thể khiến tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử này có giá trị hơn sáu tỷ bằng cách nào.”

“Vậy thì ông nhìn cho kỹ nhé.” Trình Kiêu trải bức tranh ra, sau đó xé nó ngay trước mặt mọi người.

Đám đông hóng hớt vây xung quanh lập tức bùng nổ.

“Tên này bị điên à? Thế mà lại đi xé tranh!”

“Cho dù không đáng sáu tỷ thì giáo sư Tống cũng đã sẵn sàng trả chín mươi triệu rồi mà. Chín mươi triệu cứ thế bị cậu ta xé mất!”

“Phá gia chi tử! Tên này đúng là phá gia chi tử, nếu cậu ta là con trai tôi, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân cậu ta!”

Tôn Mạc phẫn nộ, lạnh lùng quát: “Trình Kiêu, anh làm gì vậy hả?”