Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 752




CHƯƠNG 752

“Này… Hừ, quả thật là nói khoác không biết ngượng!”

Hai thành viên hội đồng quản trị phía sau Vương Đỗ Lan lộ vẻ phẫn nộ.

“Vũ Lạc kim thoa chính là người tâm phúc trước mặt thị trưởng Lỗ, còn là một trong sáu Kim Thoa lớn của Lôi nữ vương. Cậu chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé lại dám nói ra những lời huênh hoang như vậy!”

“Đúng là nực cười!”

Nghiêm Đạo Minh không ngờ Trình Kiêu cuồng vọng như vậy! Ban đầu, ông ta còn nghĩ xem nên gài bẫy Trình Kiêu thế nào, để anh thừa nhận mình cố ý đắc tội Vũ Lạc kim thoa.

Bây giờ xem ra, căn bản không cần nữa.

Đổng sự Hồ tức giận nói: “Thằng nhóc, cậu ngoài mặt được trợ lý Lâm thuê, lại cố ý lấy danh nghĩa tập đoàn Đông Vương chúng tôi đắc tội Vũ Lạc kim thoa. Có phải cậu muốn bôi nhọ tập đoàn Đông Vương chúng tôi không?”

“Rốt cuộc là ai xúi giục cậu làm vậy hả? Thành thật khai ra đi!”

Trình Kiêu liếc nhìn Lâm Ngọc. Trên mặt cô thoáng lộ vẻ áy náy.

“Xem ra hôm qua chị Lâm Ngọc không xử lý được chuyện này à!” Trình Kiêu mỉm cười nói.

“Vậy hôm nay, để tôi tới giải quyết luôn giúp chị.”

Lâm Ngọc hơi lo lắng. Cô xem như đã lĩnh giáo qua sự cuồng vọng của Trình Kiêu.

“Cậu đừng làm loạn!” Lâm Ngọc trầm giọng nói.

Trình Kiêu đâu dám làm loạn. Một người là chị Lâm Ngọc mà anh tôn kính nhất, một người là mẹ ruột của anh. Nếu thân phận của anh bị vạch trần ra, hai tai anh không bị vặn rơi mới lạ đấy.

Trình Kiêu cho Lâm Ngọc một ánh mắt yên tâm, sau đó nhìn về phía đổng sự Hồ, thản nhiên nói: “Cả đời tôi hành sự, chưa bao giờ bị người khác xúi giục.”

“Còn chuyện ông nói tôi cố ý bôi nhọ tập đoàn Đông Vương các ông, vậy càng không thể có. Bởi vì tôi chưa bao giờ đắc tội người mà ông vừa nói.”

Nghiêm Đạo Minh cười lạnh: “Nói miệng không bằng chứng, cậu có chứng cứ gì?”

Trình Kiêu liếc nhìn Nghiêm Đạo Minh. Anh nhớ rất rõ về người này.

Một lát nữa, ông ta hẳn sẽ lộ ra bộ mặt thật.

“Nếu các người không tin, vậy tìm Vũ Lạc tới hỏi sẽ biết thôi.”

“Ha ha ha, nực cười! Vũ Lạc kim thoa là người tâm phúc của thị trưởng Lỗ luôn bận rộn, đâu phải cậu muốn gặp là có thể gặp được! Rõ ràng là cậu biết rõ Vũ Lạc kim thoa không dễ gặp mới cố ý đưa ra điều kiện này.” Nghiêm Đạo Minh cười lạnh nói.

Đổng sự Hồ tức giận nói: “Thằng nhóc, cậu đừng có “hoa ngôn xảo ngữ” nữa, thành thật khai ra, ai xúi giục cậu hãm hại tập đoàn Đông Vương!”

Tô Lương Tử hừ lạnh một tiếng, nhìn mấy người nói với giọng điệu khó chịu: “Chú ý thái độ của các người đi. Các người căn bản không biết mình đang nói chuyện với tồn tại thế nào đâu!”

Đổng sự Hồ quan sát Tô Lương Tử từ trên xuống dưới, cười nhạt với vẻ xem thường nói: “Hừ, ông tưởng mặc thành như vậy là có thể dọa người à? Còn là tồn tại thế nào? Tôi phì! Tiểu nhân hèn hạ dám làm mà không dám nhận!”

“Ông muốn chết!” Tô Lương Tử giận dữ, phát ra một sát khí lạnh lẽo.

Trình Kiêu giơ tay đặt lên trên vai Tô Lương Tử, truyền âm cho ông ta: “Cố gắng đừng vận dụng tu vi ở đây, nếu không sợ rằng sẽ bị chính phủ truy cứu đấy. Bây giờ tôi còn chưa muốn tiếp xúc với phía chính phủ đâu. Chuyện người bình thường thì cố gắng dùng thủ đoạn của người bình thường tới giải quyết.”

Tô Lương Tử gật đầu, luồng sát khí đáng sợ trên người lập tức biến mất.