Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 742




CHƯƠNG 742

Thị trưởng Lỗ tăng nhanh bước chân, muốn vượt qua dây cảnh báo nguy hiểm, đi vào hiện trường hỏa hoạn nguy hiểm này.

“Thị trưởng Lỗ, nơi này rất nguy hiểm, ngài không thể đi vào!” Thư ký chạy đến, ngăn cản ở trước thị trưởng Lỗ.

“Tránh ra!” Thị trưởng Lỗ hét lên: “Chẳng lẽ nơi này còn nguy hiểm hơn tòa nhà các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy xông lên cứu viện sao?”

Khuôn mặt thư ký đỏ lên, không dám nhiều lời, nhưng vẫn kiên quyết không cho.

Thị trưởng Lỗ đẩy thư ký ra, đi vào khu cảnh báo nguy hiểm.

Đội phó nhìn thấy Thị trưởng Lỗ, lập tức chạy đến, chào một cái theo tiêu chuẩn nhà binh: “Thị trưởng Lỗ, xin ngài lùi ra phía sau!”

Thị trưởng Lỗ không lùi, nghiêm túc hỏi: “Tình hình thế nào rồi? Thành công giải cứu nhân viên bị kẹt ra chưa?”

Đội phó kiên trì nói: “Xin ngài lùi ra phía sau, sau đó tôi mới có thể báo cáo tình huống với ngài!”

Thị trưởng Lỗ tức giận quát: “Tôi là thị trưởng, bây giờ dân trong thành phố của tôi bị kẹt, sao tôi có thể lùi về phía sau?”

Đội phó nói: “Xin lỗi, trong mắt chúng tôi, ngài chỉ là một người bình thường không có kỹ năng tự vệ!”

Thư ký cũng khuyên nhủ: “Thị trưởng Lỗ, ngài cứ lùi về phía sau đã, nơi này nguy hiểm, đừng trở ngại chiến sĩ của đội phòng cháy chữa cháy chấp hành nhiệm vụ!”

Thị trưởng Lỗ bất đắc dĩ đành phải lùi về phía sau.

Đội phó lập tức báo cáo: “Thời gian quá gấp rút, chúng ta không đủ người, hơn nữa thang mây cũng không đủ cao, nhân viên từ tầng mười sáu trở nên vẫn bị kẹt chưa được giải cứu, vừa rồi đội trưởng đã dẫn người xông lên.”

Thị trưởng Lỗ sầm mặt lại, dặn dò: “Nói cho Ngô Hải Long, cần phải cứu hết dân chúng bị kẹt!”

“Không tiếc bất cứ giá nào!” Thị trưởng Lỗ lộ vẻ kiên quyết.

“Vâng!” Đội phó chào theo nghi thức quân đội.

Thị trưởng Lỗ dặn dò một câu: “Chú ý an toàn bản thân!”

“Vâng!”

Trình Kiêu đứng đằng sau đám người, yên lặng nhìn cảnh tượng này.

“Thảo nào kinh tế Trung Châu có thể dẫn trước nhiều thành thị của Á tộc như vậy, có lãnh đạo tốt bất chấp nguy hiểm, thật lòng thật dạ phục vụ dân chúng như này, kinh tế Trung Châu không muốn đi lên cũng khó!”

“Đây là thiên tai, cũng là nhân họa. Nhưng mà, nếu đã gặp được, mình cũng không thể ngồi yên không để ý đến.”

Trình Kiêu nhìn về phía sông Luyện Giang cách đây mấy chục mét, lập tức đưa ra quyết định.

Lặng lẽ đi đến một góc hẻo lánh đằng sau, hai tay Trình Kiêu bấm ra ấn quyết huyền ảo, một luồng sáng xanh bay vào trong sông Luyện Giang.

Phát động Ngự Thủy quyết, rút nước từ sông Luyện Giang ra, sau đó từ trên trời trút xuống, tưới vào tòa nhà đang bốc cháy.

“Ha ha, tốt quá rồi, trời mưa! Ông trời mở mắt rồi!”

“Tốt quá rồi, vừa rồi còn trong xanh thoáng đãng, thế mà bây giờ lại đổ mưa, quả nhiên là ông trời mở mắt!”