Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 670




CHƯƠNG 670

Mấy người nhóm Cố Tu Nhiễm lập tức đen mặt, lần này thì gay rồi.

“Thật sao ngài Trình? Ngài nói xem có phải như vậy không?” Dương Oánh nhìn Trình Kiêu tươi cười hỏi.

Trong lòng Lưu Tiểu Cáp giật mình: “Dương Oánh nói chuyện sinh viên này với thái độ kính trọng như vậy là sao?”

Trình Kiêu nhìn về phía đám người Trương Tư Tổ đang lộ vẻ tức giận, thản nhiên nói: “Bác Sĩ, cậu nói đi!”

Trương Tư Tổ lập tức nói rõ một lượt chuyện trợ lý Lưu dùng việc công trả thù riêng thế nào, kiêu căng ngang ngược ra sao.

Sắc mặt Dương Oánh ngày càng khó coi, mặc dù cô sinh ra trong gia đình bình thường, nhưng bây giờ địa vị của cô trong giới giải trí như mặt trời ban trưa, tất nhiên trên người cũng hình thành loại khí chất sát phạt quyết đoán của người đứng trên cao.

“Trợ lý Lưu, là như vậy sao?” Giọng nói của Dương Oánh tràn đầy lạnh lẽo.

Lưu Tiểu Cáp cực kỳ sợ hãi, lập tức ngụy biện: “Tiểu Oánh, em đừng nghe bọn họ nói bậy nói bạ, chị là trợ lý của em, sao có thể đi gây khó dễ cho mấy sinh viên chứ?”

Dương Oánh lạnh lùng nói: “Vậy ý của chị là mấy sinh viên này dám oan uổng trợ lý của em? Bọn họ cũng to gan quá rồi!”

Dương Oánh quay người nhìn về phía người đại diện, nói: “Chị Phượng, chị đi tìm một sinh viên hỏi xem là tình hình là thế nào!”

“Được!” Trần Tê Phượng nhìn trợ lý Lưu rồi quay người rời đi.

“Chị Phượng, đợi đã!” Sắc mặt trợ lý Lưu tái nhợt: “Không cần tìm người hỏi, tôi nhận!”

“Lời mấy người bọn họ nói đều là sự thật, là tôi muốn trút giận cho em họ nên cố ý chèn ép bọn họ.”

“Nhưng Tiểu Oánh à, chị là người phụ trách của buổi thử vai lần này, chẳng lẽ chút quyền đó cũng không có sao? Chỉ là mấy sinh viên nghèo, em cũng không thể vì bọn họ mà trách phạt chị chứ?” Lưu Tiểu Cáp lộ vẻ đau buồn căm giận nói.

Dương Oánh lạnh lùng nói: “Trách phạt? Tôi sẽ không trách phạt chị. Chị Phượng, lập tức đổi trợ lý cho tôi.”

“Cái gì!” Sắc mặt Lưu Tiểu Cáp lập tức xám như tro tàn, hoảng sợ kêu lên: “Tiểu Oánh, chị đi theo em mấy năm trời, từ khi em ra mắt chị đã đi theo em rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao! Vậy mà em lại vì mấy sinh viên nghèo này đuổi chị đi, em có còn chút lương tâm nào không?”

Dương Oánh nhìn Lưu Tiểu Cáp, lạnh lùng nói: “Sinh viên nghèo? Lưu Tiểu Cáp, e rằng bây giờ chị vẫn chưa biết sai lầm lớn nhất của mình là gì đâu!”

Dương Oánh đưa mắt nhìn Trình Kiêu, nói: “Ngài Trình đây chính là quý nhân ân sư tôi muốn tìm!”

“Ân sư?” Dường như Lưu Tiểu Cáp nhớ ra gì đó, lộ vẻ hoảng sợ: “Sao có thể! Cậu ta chỉ là một sinh viên bình thường của Học viện Điện ảnh và Truyền hình, sao lại là quý nhân ngài Hướng muốn tìm!”

Ngài Hướng? Ngài Hướng là ai? Vì sao khi Lưu Tiểu Cáp nhắc đến ngài Hướng lại có vẻ như rất sợ hãi?

Cố Tu Nhiễm và mấy người Trương Tư Tổ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy trên người Trình Kiêu như bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ.

Bóng dáng vốn bình thường của Trình Kiêu bỗng nhiên trở nên sâu không lường được.

Dương Oánh lạnh lùng nhìn Lưu Tiểu Cáp: “Nể tình hai ta quen biết nhiều năm, tôi nhắc nhở chị một câu, đắc tội tôi không sao, nhưng nếu như đắc tội ân sư của tôi, hậu quả tự chị biết rõ!”