Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 594




CHƯƠNG 594

“Chờ mọi chuyện ổn thỏa, cho dù mẹ em không muốn, cũng chỉ có thể tiếp nhận.”

Vẻ mặt Lưu Tào Khang dịu xuống, nói với vẻ thâm tình: “Mạc, vất vả cho em rồi. Nhưng em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời!”

Trên mặt Tôn Mạc thoáng lộ vẻ e thẹn, cúi đầu và dịu dàng nói nhỏ: “Anh Tào Khang, em tin tưởng anh!”

Biệt thự Vọng Nguyệt Lâu ở hồ Nguyệt Nha.

Trình Kiêu lại trở về đây, Thư Nam đã tu luyện xong.

Thư Nam nhìn thấy Trình Kiêu thì cúi người hành lễ: “Trình đại sư!”

Trình Kiêu không thu nhận Thư Nam nên anh ta không thể nào gọi là sư phụ.

Trình Kiêu liếc nhìn Thư Nam. Loại công pháp Đồng Thi Công này thật sự quá kém, lãng phí thiên phú tu luyện của anh ta.

“Anh đi theo tôi qua đây.”

Trình Kiêu đi ở phía trước, Thư Nam cung kính theo sau.

Khi đi vào trong phòng, Trình Kiêu đột nhiên xoay người, điểm ngón tay vào giữa chân mày của Thư Nam một cái.

Thư Nam đầu tiên kinh ngạc, sau đó chỉ cảm giác có số lượng lớn thông tin vô cùng huyền ảo lại phức tạp tràn vào trong đầu.

Thư Nam lập tức mừng như điên. Từ đôi câu vài lời trong những thông tin kia, Thư Nam đã đoán được đây là một phần công pháp tu luyện đặc biệt mạnh mẽ.

Quả thật là mạnh hơn Đồng Thi Công mà anh ta đang tu luyện gấp hàng nghìn lần!

Giọng nói thản nhiên của Trình Kiêu vang lên: “Tên của môn công pháp này là “Vạn Kiếp Bất Diệt Công”. Tôi truyền cho anh công pháp tu luyện tầng thứ nhất, chờ sau khi anh hoàn toàn tu luyện thành công, lại tới tìm tôi lấy công pháp tầng thứ hai.”

“Vâng!” Thư Nam không nói bất kỳ lời cảm ơn nào, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Trình Kiêu càng thêm kính nể.

“Đi đi!”

“Vâng!”

Trình Kiêu không chỉ chỉ điểm cho Thư Nam. Lúc trước, anh ta bị tổ hồn Hạ Bạt nhập hồn, căn cơ cao hơn Tô Lương Tử rất nhiều. Bản thân anh ta có thể tiếp thu được công pháp tu luyện trong giai đoạn đầu.

Lúc này, điện thoại di động của Trình Kiêu đổ chuông.

Anh liếc nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, là Ninh Lan gọi tới.

Trình Kiêu nghe máy, trong giọng nói ngầm có ý cười: “Dì Lan!”

Giọng nói của Ninh Lan đầy nhớ mong: “Trình Kiêu à, trong thời gian này con ở trường mãi không về, có ăn được không? Quần áo có đủ mặc không?”

“Con rất khỏe, dì không cần lo đâu. Con đã lớn như vậy, có thể tự chăm sóc cho mình, dì cứ yên tâm đi!”

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Ninh Lan hình như đang nức nở.

“Ôi đúng rồi, con suýt nữa quên mất chuyện quan trọng. Ngày kia là sinh nhật lần thứ năm mươi của ba con. Con bớt chút thời gian về một chuyến nhé!”

“Mẹ vốn không muốn thông báo với con, nhưng hôm đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người thân và bạn bè tới dự. Nếu con không về, mẹ sợ người ta sẽ đàm tiếu.”