Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 508




CHƯƠNG 508

Sắc mặt Hàn Tiễn Hoa đột nhiên lạnh đi, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Y Linh, cả nhà họ Hàn đều sắp là của tôi, sau này cả Lịch Xuyên cũng là của tôi. Em không đi theo tôi, thì còn muốn đi theo ai?”

“Hay là em nghĩ, em có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi?”

Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Y Linh, Hàn Tiễn Hoa đã nhịn nhiều năm, quả thực không muốn đợi thêm nữa, trực tiếp nhào về phía Y Linh.

“A, người đâu!”

Y Linh vừa chạy vừa hét lên, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Hàn Tiễn Hoa đắc ý cười giễu cợt: “Vừa rồi lúc vào tôi đã cặn dặn, không ai được tới quấy rầy chúng ta, cho dù em có la hét hư cổ họng, cũng sẽ không có người tới.”

“Em họ, em còn muốn cố chấp không chịu tỉnh ra đến lúc nào nữa? Chẳng lẽ em muốn nhìn cô bị đuổi ra ngoài, ngủ ngoài đường sao?”

Hàn Tiễn Hoa nửa dụ dỗ, nửa đe dọa.

Y Linh lúc này vô cùng kinh hãi. Thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, làm sao bây giờ? Làm thế nào bây giờ?

Nhìn thấy Hàn Tiễn Hoa nhào tới lần nữa, Y Linh đột nhiên hét lên: “Chờ đã, anh họ, anh để tôi nghĩ lại! Cậu hiện giờ hài cốt còn chưa yên, chuyện này dù thế nào cũng phải đợi đến khi tang lễ của cậu kết thúc!”

Hàn Tiễn Hoa lưu luyến liếc nhìn Y Linh, cố đè nén d*c vọng trong lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai, ngày mai tôi muốn câu trả lời của em!”

Y Linh cảm thấy bất lực, vốn dĩ còn muốn kéo dài hai ba ngày, nhưng không ngờ Hàn Tiễn Hoa lại nóng lòng như vậy.

“Được rồi, ngày mai tôi nhất định sẽ cho anh họ một câu trả lời hài lòng.”

Hàn Tiễn Hoa liếc nhìn Y Linh một cái thật lâu: “Hy vọng em đừng có dại dột.”

Nói xong thì quay người rời đi.

Y Linh dường như bị rút cạn sức lực trong tích tắc, ngã xuống bên giường của mẹ.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Hàn Tiễn Hoa làm là đến phòng của Y Linh.

Tuy nhiên, Hàn Như đã tỉnh lại và đang ngồi trên giường ăn cháo do Y Linh đút.

Hàn Tiễn Hoa sững người, cười ngoài mặt nói: “Cô tỉnh rồi à.”

Hàn Như gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét: “Cậu có chuyện gì sao?”

Hàn Tiễn Hoa nhìn Y Linh, cười nói: “Con tìm em họ có chút chuyện. Em họ, em ra ngoài một lát.”

Vẻ mặt Hàn Như lạnh lùng, trực tiếp hét lên giận dữ: “Hàn Tiễn Hoa, cậu là súc vật sao? Y Linh là em họ của cậu đấy, cả nó cậu cũng không buông tha!”

Sắc mặt Hàn Tiễn Hoa trở nên ảm đạm, không ngờ Y Linh lại nói chuyện này với Hàn Như.

Mà thôi, nếu đã không nể mặt, vậy thì cũng không còn gì phải kiêng dè.

Hàn Tiễn Hoa cười lạnh lùng nói: “Cô à, chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua, anh em họ trời sinh một cặp sao?”

Hàn Tiễn Hoa đắc ý nói: “Ba chết rồi, con chính là chủ nhà họ Hàn. Bên ngoài con cũng đã lo liệu xong, đại lão Lịch Xuyên cũng là của con. Nếu cô để cho em họ đi theo con, sau này ăn ngon uống đã, có gì không tốt?”

Hàn Như đau lòng nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ chúng tôi không với cao nổi.”