Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 391




CHƯƠNG 391

Vẫn là những người lần trước, dù gì mọi người cũng đã ra sức vì Trương Manh.

Bất kể có hiệu quả hay không, nhưng mọi người đều đã tận lực giúp đỡ, Trương Manh không thiên vị người này hơn người khác.

Tuy nhiên, lần này Trương Manh không khóc sướt mướt và thể hiện bộ dáng vô cùng yếu đuối nữa.

Thay vào đó, cô ta đã lấy lại tư thái ngông cuồng trước đây.

“Mọi người cứ ngồi tự nhiên!” Trương Manh nói rất thản nhiên.

Nhiều bạn học hơi ngại ngùng, dù gì bản thân cũng không giúp được gì nhiều.

Nhiều người không biết tin tức Tập đoàn Thanh Mông và Mã Tài khai chiến, chỉ có những nữ sinh trong ký túc xá của Trương Manh là người biết sớm nhất.

Nhóm Tần Thủ biết được là do tin tức Lâu Tĩnh Nhu chuyển đến, nhưng những bạn học khác thì không được đối xử đặc biệt như vậy.

Có điều nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Trương Manh hôm nay, họ đã đoán được mối nguy cơ của gia đình cô ta đã được giải quyết.

Nhưng làm thế nào mà giải quyết được?

Tập đoàn Thanh Mông là một tập đoàn lớn kếch xù! Ai có bản lĩnh lớn thế có thể giúp đỡ gia đình Trương Manh như vậy?

Lý Hoành Đồ không kìm nổi sự tò mò trong lòng mà hỏi: “Trương Manh, xem tâm trạng của em hôm nay rất tốt. Mối nguy của gia đình em hẳn đã được giải quyết rồi chứ gì?”

Trương Manh gật đầu, vui vẻ nói: “Đúng vậy! Tập đoàn Thanh Mông hiện đang tự lo không xong, vốn không có thời gian để làm khó gia đình tôi!”

“Cái gì!” Lý Hoành Đồ hơi kinh ngạc: “Không phải chứ. Tập đoàn Thanh Mông ghê gớm như vậy, ai có thể ép bọn họ đến mức tự lo không xong được?

“Cho dù là Tập đoàn Chấn Vũ cũng không làm được như vậy! Trừ phi là tồn tại như Mã đại lão mới được!”

Tập đoàn Chấn Vũ dĩ nhiên là công ty của Lôi Chấn Vũ. Cuộc bao vây tiêu trừ Tập đoàn Thanh Mông lần này, Lôi Chấn Vũ cũng tham gia vào.

Trương Manh ra vẻ đắc ý nói: “Cậu đoán đúng rồi. Chính là Mã đại lão đã ra tay!”

“Mã đại lão đã ra tay!” Lý Hoành Đồ tỏ vẻ kinh ngạc.

“Trương Manh, cậu đã mời được đại thần nào, lại có thể khiến Mã đại lão ra tay như vậy!”

Lý Hoành Đồ có chút không dám tin. Nếu gia đình Trương Manh thực sự có thể mời được Mã đại lão, vậy thì lần trước cô ấy đã không phải nhờ đến sự giúp đỡ của bạn học.

Dẫu sao, nhờ các bạn học ra tay giúp đỡ là một chuyện rất mất mặt đối với những người khá thức thời như nhóm người như Lý Hoành Đồ.

Hơn nữa, địa vị của Mã Tài ở toàn bộ Hà Tây, còn phải cao hơn so với Thị trưởng. Nếu người thân và bạn bè của gia đình Trương Manh có thể mời được ông ta, cho dù có cho Tập đoàn Thanh Mông tám lá gan, bọn họ cũng không dám giở trò với gia đình Trương Manh.

“Đúng vậy Manh Manh, rốt cuộc là ai đã giúp cậu vậy? Người này có thể mời được Mã đại lão, tuyệt đối không phải người bình thường. Cậu nhất định phải cảm ơn người ta thật tốt đấy!” Một nữ sinh nháy mắt với Trương Manh, như có dụng ý khác.

Bọn Thẩm Dũng và Điền Thúy Thúy cũng rất tò mò. Đối với họ, Mã đại lão gần như là một sự tồn tại trong truyền thuyết với họ.