Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 39





"Cái này…" Lưu Tào Khang nhíu mày, vẻ mặt khó xử.
Không nói tới mấy người khác, giờ Tôn Mạc đã ở trong đó, anh ta không thể buông tay mặc kệ.
"Ngài Mã, nếu ông đã sẵn lòng nể mặt cha tôi một phần thì sao không làm người tốt đến cùng, thả hết chúng tôi ra!" Lưu Tào Khang tiếp tục xin tha.
"Cậu thấy tôi là người tốt à?" Mã Tài hỏi với vẻ quái dị.
Nếu Mã Tài mà là người tốt thì khắp Hà Tây chẳng kẻ nào là người xấu nữa.
Nhưng Lưu Tào Khang chỉ có thể nói trái lương tâm: "Danh ngài Mã lừng lẫy khắp Hà Tây, đương nhiên là người tốt.

Kính xin ngài Mã giơ cao đánh khẽ, thả vài người bạn của tôi."
"Ha ha ha, mấy người nghe thấy không? Cậu chủ nhà Lưu phó thị trưởng nói tôi là người tốt!" Mã Tài cười ha hả với tay chân của ông ta.
Mấy tên tay chân kia cũng cười theo, khinh thường nhìn Lưu Tào Khang.
Mặt Lưu Tào Khang đỏ bừng, thầm bực tức trong lòng nhưng không dám thể hiện ra chút gì.

Mã Tài này còn chẳng thèm nể mặt cha anh ta, muốn cứu mấy người Triệu Cương, anh ta cũng chỉ đành cầu xin Mã Tài.

Cười một lúc, Mã Tài nghiêm mặt, nói: "Được rồi, coi như thằng nhóc mày thông minh, cút nhanh đi! Hôm nay để ba cô bé kia uống hai chén rượu với tôi rồi tôi sẽ thả đi, yên tâm!"
Lưu Tào Khang còn muốn xin xỏ tiếp nhưng Mã Tài bỗng mất kiên nhẫn nói: "Nếu nhóc nhiều lời thêm một câu nào nữa thì đừng trách tôi không nể mặt cả Lưu Đắc Long!"

Lời đang chuẩn bị thốt ra bị Lưu Tào Khang cưỡng ép nuốt lại, nghẹn đến khó chịu.
Lý Ngôn đứng bên thúc giục: "Cậu Lưu, hay chúng ta cứ đi trước đã, chớ làm Mã gia không vui, về rồi nghĩ cách cứu họ."
Lưu Tào Khang nhìn Tôn Mạc trong im lặng, không thể quyết định trong chốc lát.

"Cậu Lưu, anh không đi thế được.

Anh mà đi thì bọn tôi phải làm sao đây?" Triệu Cương vừa nói vừa thút thít, tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Lưu Tào Khang.
Mặt mũi Tôn Mạc cũng nhuốm vẻ lo lắng, nhìn Lưu Tào Khang, nói với giọng run rẩy: "Tào Khang, anh nghĩ cách khác nhanh đi, em, em sợ!"
Mặt Lưu Tào Khang tái nhợt, càng thêm khó xử.
"Còn không đi?" Mặt Mã Tài bắt đầu trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh xuống.
"Cậu Lưu…" Triệu Cương và Tôn Mạc nhìn về phía Lưu Tào Khang vẻ đầy chờ mong.
"Đi thôi Cậu Lưu!" Lý Ngôn lo lắng thúc giục, bây giờ anh ta chỉ muốn tự cứu chính mình trước.
"Chờ anh, anh sẽ đến cứu tụi em nhanh thôi!" Mặt mày Lưu Tào Khang âm u nói một câu rồi xoay người đi mất, không ngoảnh đầu lại.
"Cậu Lưu!" Triệu Cương tuyệt vọng, ngay cả Lưu Tào Khang cũng bị dọa chạy mất, lần này chết thật rồi.
Ánh mắt Tôn Mạc cũng tràn ngập thất vọng.

Cô ta không ngờ người mà mình luôn coi là bạch mã vương tử không gì không làm được như Lưu Tào Khang lại bỏ cô ta bỏ chạy một mình!
Y Linh nhìn theo bóng lưng thảm hại của Lý Ngôn và Lưu Tào Khang, cười khẩy: "Đây là cái gọi là cậu ấm nhà danh giá đấy.

Thường ngày chẳng đặt ai vào mắt, nói còn hay hơn hát.

Gặp nguy hiểm một cái là chạy nhanh hơn cả thỏ!"
Gương mặt nhỏ nhắn của Vương Hiểu Hi tái nhợt, hoảng sợ bắt lấy cánh tay Tôn Mạc nói: "Mạc, Y Linh, chúng ta phải làm sao đây? Tôi sợ quá… Tôi không muốn bị mấy người kia bắt đi đâu!"
Nhìn vào ánh mắt không mấy thiện chí của những thanh niên kia, Vương Hiểu Hi cảm thấy mình như con cừu non rơi vào bầy sói.
Tôn Mạc và Y Linh cũng sợ hãi nhưng chỉ có thể gắng gượng bình tĩnh lại.
"Đừng sợ, xã hội bây giờ là xã hội pháp trị, ông ta không dám làm gì chúng ta đâu!" Y Linh lạnh mặt trả lời.
"Thế cơ à? Cô bé này can đảm ghê chứ!" Mã Tài mỉm cười nhìn Y Linh.
"Được rồi, dẫn người đi." Mã Tài tiện miệng nói một câu.
"Á đừng! Cứu với!" Vương Hiểu Hi bị dọa đến mức hét lên, ba cô gái ôm nhau thành một cục.


Thật ra trong bể bơi có rất nhiều người, nhưng nhìn đám tay chân của Mã Tài khí thế như vậy, họ đều núp nhìn từ xa, không ai dám quản lý chuyện của Mã đại lão.
Còn về báo động thì… ngay cả mặt mũi của Phó thị trưởng còn chả cho thì báo động có ích gì à?
"Chờ chút đã."
Ngay khi mấy người Tôn Mạc rơi vào tuyệt vọng, bỗng có một giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng vang lên.
Trình Kiêu từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng lên tiếng.
Anh không hứng thú với sự sống chết của đám Triệu Cương.

Nhưng hai người Y Linh và Tôn Mạc gặp nguy hiểm thì đương nhiên anh không thể ngồi yên không ý kiến gì.
"Là Trình Kiêu."
Nhìn thấy Trình Kiêu chắn trước mặt mình, đám Tôn Mạc rất ngạc nhiên.
Trước tình huống nguy nan như thế thì dù là cậu ấm thứ hai của Phó thị trưởng - Lưu Tào Khang cũng phải chạy trốn mà Trình Kiêu không có ô dù gì chống lưng lại sẵn sàng đứng ra.
Chuyện này nực cười biết bao!
Vẻ mặt Tôn Mạc nhăn nhó, chỉ cảm thấy ông trời đối xử với mình quá bất công.
Mã Tài nhìn Trình Kiêu, nhíu mày ghét bỏ hỏi: "Cậu là ai?"
"Người mà ông không chọc nổi." Mặt Trình Kiêu không để lộ cảm xúc, giọng nói cũng bình thản.
Mã Tài hơi sững sờ, sau đó ông ta bị chọc tức đến mức bật cười.
"Ha ha ha, thằng nhóc này được đấy, cậu là người đầu tiên dám nói như thế với tôi!"
Sắc mặt Mã Tài chợt lạnh, giọng nói cũng lạnh như băng: "Chẳng qua là người từng nói lời này với tôi đều có kết cục khá thê thảm.
Giọng A phong lạnh lùng vang lên: "Lần trước có một tên chó chết tự cho mình là đúng muốn khiêu khích Mã gia đã bị đuổi ra khỏi Hà Tây, không được phép bước vào Hà Tây nửa bước."
"Anh muốn theo bước người này à?"
Y Linh vội vàng kêu lên: "Trình Kiêu, anh chạy nhanh lên! Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả! Chúng tôi rất cảm kích vì anh đã ra mặt vào lúc quan trọng nhất nhưng dù anh có can thiệp vào thì cũng không có ích gì.


Không những thế còn tự lôi mình vào chịu tội!"
Vương Hiểu Hi cười khổ: "Tại sao hết lần này tới lần khác, người nghĩa khí như thế lại là Trình Kiêu vô dụng cơ chứ? Cho dù muốn cứu bọn này thì anh cũng phải xem lại khả năng của mình tới đâu chứ! Giờ anh làm vậy khác nào chịu chết?"
Triệu Cương cũng cười khổ thì thào: "Không ngờ đến cuối cùng… người bước ra giúp đỡ tôi lại là… kẻ thù của tôi! Ha ha ha…"
Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu, cảm giác khuôn mặt bỏng rát như bị người ta tát mấy cái.
"Ha ha, Trình Kiêu, anh đang cố ý khiến bọn tôi nhục nhã ư? Anh biết thừa Lưu Tào Khang đã phải chạy nên cố ý ra mặt để tôi thấy rõ mắt mình mù, dựa vào người không thuộc về mình ư?"
"Nhưng muốn làm nhục tôi… Anh còn lâu mới có tư cách ấy! Mã Tài chẳng dám làm gì Lưu Tào Khang là vì sau lưng anh ta có Ngụy phó thị trưởng làm ô dù, anh thì có ai?"
"Anh chẳng có gì cả, việc anh can thiệp vào chỉ tổ chọc giận Mã Tài thêm, tự lôi cả mình vào, thậm chí khó giữ mạng sống!"
Nghĩ đến những lời đồn tàn nhẫn ác độc về Mã Tài, dù Tôn Mạc có ghét Trình Kiêu đến đâu thì dù sao cũng từng cùng sống với nhau vài chục năm, cô không đành lòng nhìn Trình Kiêu đi chịu chết.
Tôn Mạc nghiêm nghị quát to: "Trình Kiêu, anh thích khoe khoang đến thế à? Đây là Mã Tài, đầu sỏ của Hà Tây, có là Lôi Chấn Vũ thì cũng phải cung kính trước mặt ông ta, anh cho rằng chỉ dựa vào nhà họ Lôi là có thể can thiệp ư?"
"Đừng nằm mơ nữa, mau cút đi, bọn này không cần anh giúp!"
Trình Kiêu không quay đầu nhìn lại, chỉ nói với vẻ nhẹ nhàng: "Tôi nói rồi, tôi chẳng dựa vào ai cả, tôi chỉ dựa vào bản thân mình."
Nói xong, Trình Kiêu nói với Mã Tài, giọng kiên định: "Người khác tôi mặc kệ, nhưng hai người kia ông đừng hòng đưa đi."
A Phong gầm lên: "Thằng nhãi, mày nghĩ hay nhỉ? Dám nói chuyện với Mã gia kiểu đấy!"
Mã Tài cười khẩy: "Tôi không đồng ý thì sao?"
Trình Kiêu nói với vẻ thản nhiên: "Ông cứ thử xem.".