Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 191




CHƯƠNG 191

“Tôi chính là tay súng có thể bắn trúng bia cố định, mà công tử vô song chính là tay súng có thể tron hoàn cảnh ác liệt nào cũng có thể bắn trúng bia di động kia.”

“Chênh lệch giữa tôi và cậu ta, nhìn như rất nhỏ bé, nhưng là khác biệt trời và đất. Cho nên, coi như tôi ở lại, cũng không giúp được Tạ gia, kết quả chỉ có thể là thua.”

Tạ Thiên Hoa vẻ mặt âm trầm, một câu nói không nên lời.

“Cáo từ!” Vương Thuận chắp tay, quay người rời đi.

Các phú hào chung quanh đến xem náo nhiệt, chủ động nhường ra một con đường cho Vương Thuận.

Trong lòng mọi người chấn kinh, lại so sánh vừa nãy.

Mọi người đều biết, đánh bại đối thủ dễ dàng. Nhưng là, muốn để đối thủ tin phục, khó vô cùng. Trừ phi thực lực bản thân hơn xa đối thủ, để đối thủ không đường phản kháng.

Nhưng là, Tần Vô Song làm được.

Bởi vậy có thể thấy được, tài đánh bạc của Tần Vô Song cao hơn Vương Thuận rất nhiều?

“Vị công tử Vô Song này quả nhiên lợi hại, lúc này mới ván đầu, đã hù đi mất người giúp đỡ của Tạ lão đại!” Tôn Mạc có chút kinh ngạc nói.

Lý Ngôn cười lạnh: “Anh ta càng là lợi hại, càng có lợi cho chúng ta. Trừ phi Trình Kiêu không ra sân, nếu như ra sân, chỉ có bị công tử Vô Song ngược thê thảm!”

Tần Vô Song nhìn Tạ Thiên Hoa, khinh miệt cười nói: “Tạ lão đại, người giúp sức ông mời tới đã chạy, bây giờ là ngoan ngoãn nhận thua? Hay là để thủ hạ bại tướng trước đó lên đánh cược với tôi?”

Ngô Quốc Thuận nghe vậy, mặt mo đỏ ửng, bại tướng dưới tay kia, tự nhiên nói chính là ông ta.

Tạ Thiên Hoa nhìn về phía Ngô Quốc Thuận, mặc dù biết Ngô Quốc Thuận cũng không phải là đối thủ Tần Vô Song, nhưng là cũng mạnh hơn so với ông ta! Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Ngô tiên sinh, còn làm phiền ông ra tay!” Tạ Thiên Hoa kiên trì nói.

Ngô Quốc Thuận đứng người lên, chắp tay với Tạ Thiên Hoa: “Tạ gia, cao nhân trước mặt lại không cần, lại để bại tướng dưới tay là tôi lên trận?”

Tạ Thiên Hoa biết ông ta nói tới ai, ánh mắt chuyển tới trên người Trình Kiêu.

Thế nhưng là, Tạ Thiên Hoa trái xem phải xem, trên xem dưới ngó, thấy thế nào Trình Kiêu đều không giống cao thủ cờ bạc!

Ngô Quốc Thuận biết Tạ Thiên Hoa vẫn chưa tin, đành phải mình quay người, cúi đầu cung kính với Trình Kiêu: “Anh Trình, xin ngài ra tay!”

Y Linh ngồi bên Trình Kiêu trừng to mắt, không nghĩ tới Ngô Quốc Thuận vậy mà coi trọng Trình Kiêu như thế, lúc nguy cấp, vậy mà để Trình Kiêu thay ông ta ra trận!

Bên ngoài, bọn Lý Ngôn cũng có chút khẩn trương.

“Đổ thần sáu ngón lại chuẩn bị để tên vô dụng Trình Kiêu ra trận!”

Triệu Cương cười lạnh nói: “Liền sợ hắn ta không ra tay. Chỉ cần hắn ta đi lên, công tử Vô Song liền có thể ngược hắn ta đến mức chỉ biết kêu ông trời!”

Trình Kiêu thái độ rất tùy ý, duỗi ra ba ngón tay với Ngô Quốc Thuận: “Để cho tôi ra tay cũng được, nhưng là tôi muốn 300 tỷ.”

“Cái gì!”

“300 tỷ!”

“Tên nhóc này điên rồi!”

Lên tiếng kinh hô trước nhất lại là các phú hào đến xem náo nhiệt.

Lý Ngôn hạ giọng, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ cười nhạo nói: “Nghe chưa, hắn ta lại muốn 300 tỷ! Theo tôi thấy là hắn không dám đánh cược với Tần Vô Song, cố ý đưa giá cao làm khó dễ Tạ đại lão!”

“Tôi cảm thấy tính cách mấy ngày gần đây Trình Kiêu để lộ ra, anh ta muốn 300 tỷ đúng là không nhiều, đừng quên anh ta chính tay bóp nát huyết phỉ thúy giá hàng trăm tỷ!” Giọng Tôn Mạc hơi chua nói.

“Hắn ta muốn thì muốn, Tạ đại lão có thể đáp ứng hắn ta mới lạ!” Triệu Cương mặt giễu cợt: “Thẻ đánh bạc trên bàn của Tạ đại lão và công tử Vô Song, cộng lại tối đa liền mấy tỷ, coi như Trình Kiêu cam đoan có thể thắng, cũng không đáng 300 tỷ, Tạ đại lão lại không ngốc, sao có thể đáp ứng!”

Lưu Tào Khang nói: “Cậu cảm thấy Tạ đại lão và Tần Vô Song chạy đến đây tiến hành trận đấu này, chỉ vì mấy tỷ?”