Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1696




Chương 1696

Trình Kiêu có hơi ngạc nhiên, không ngờ anh dùng thuật gọi hồn cũng không thành công, vậy mà bị một mệnh lệnh của Hồng Sơn Hà giải quyết.

“Có cần tôi tìm một chỗ ở tạm cho bọn họ không?” Trình Kiêu nhìn sang Hồng Sơn Hà hỏi.

“Không cần.” Hồng Sơn Hà nở nụ cười, nói.

“Vậy ông làm sao mang bọn họ trở về?” Trình Kiêu không hiểu.

Hồng Sơn Hà giơ tay chỉ về phía bầu trời đêm ở phía trước: “Cậu nhìn!”

Trong thần niệm cảm ứng của Trình Kiêu, những chiến hồn đó vậy mà từ từ biến mất, hàng chục nghìn chiến hồn không lâu sai thì biến mất toàn bộ.

Cả núi Loạn Thạch quay lại bóng tối.

Hồng Sơn Hà nói: “Chấp niệm của bọn họ không phải muốn đòi lại phiên hiệu, cũng không muốn vinh quang.”

“Bọn họ chỉ không nhận được lệnh rút lui mà thôi.”

“Bọn họ khi còn sống đối kháng với kẻ địch mạnh gấp mấy lần mình, huyết chiến bảy ngày bảy đêm. Sau khi chết, lại ở đây canh giữ 82 năm!”

“Hôm nay, tôi nói với bọn họ, trận địa đã giữ được, nhiệm vụ đã hoàn thành, chiến đấu đã chiến thẳng.”

“Vậy nên bọn họ cuối cùng cũng có thể yên tâm rời đi, quay về trời đất.”

Lúc này, trong lòng Trình Kiêu chấn động.

Lúc này Trình Kiêu cuối cùng cũng trải nghiệm sâu sắc bốn chữ… quân lệnh như sơn!

Lúc này, Trình Kiêu cuối cùng cũng hiểu, ở trong những năm tháng khổ sở đó, quân nhân của Á tộc rốt cuộc đã dùng cái gì để đối kháng với sự xâm lược của Đông Hòa tộc.

“Bọn họ đợi 82 năm, không đợi tới viện quân. Cũng không đợi được đội ngũ tới tiếp ứng bọn họ, càng không đợi được lệnh rút lui!

“Vậy nên cho dù mình dùng thuật gọi hồn, bọn họ vẫn không muốn rời khỏi nơi này. Bởi vì bọn họ là quân nhân, bọn họ chưa nhận được lệnh của cấp trên.”

“Thì ra cái bọn họ muốn không phải phiên hiệu, không phải vinh quang, chỉ là một mệnh lệnh.”

“Chỉ là vì một mệnh lệnh này, sau khi bọn họ chết vẫn canh ở đây 82 năm”

Hồng Sơn Hà có chút cảm khái: “Năm đó sau khi dựng nước thì bắt đầu thông kê bộ đội đã hy sinh đó. Phần lớn đều đã tìm được, cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Nhưng vẫn có mấy nhánh quân không hể tìm được. Quân số 9, 74 Sư là một nhánh quân đội lớn nhất trong đó.

“Năm đó, kẻ địch tập kích, 74 Sư phụng lệnh đoạn hậu, không tiếc mọi giá giữ vững núi Thanh Thạch.”

“Đáng tiếc, sau bảy ngày, kẻ địch đã đột phá phòng tuyến của núi Thanh Thạch. Mà 74 Sư lại không có bất cứ tin tức gì, thậm chí, lúc đầu có đội ngũ các anh em tới nhặt xác, ngay cả một thi thể cũng không tìm được.”

“Rất nhiều người đều nghi ngờ, 74 Sư đã phản bội, hoặc làm đào.

binh. Không ngờ, bọn họ sớm đã hy sinh toàn bộ, được kẻ địch chôn ở trên trận địa.”

“Bây giờ nên trả lại vinh quang cho bọn họ rồi.”

Trình Kiêu nhìn bầu trời đêm tối tăm, hỏi: “Vậy hài cốt dưới lòng đất đó phải làm sao?”

Hồng Sơn Hà nói: “Mảnh đất nay chắc chắn không thể động vào, tôi sẽ cho người ở đây xây dựng một bia tưởng niệm liệt sĩ.”

“Như vậy rất tốt.” Trình Kiêu nói.