Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 154




CHƯƠNG 154

Một câu của Triệu Cao, phá vỡ bầu không khí nghiêm túc, tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Điểm Hương lườm Triệu Cao một cái: “Nghĩ cũng hay nhỉ!”

Triệu Cao cười ha hả, bỗng nhiên nhìn thấy sắc mặt Tân Gia Lạc rất khó coi, anh ta nói với giọng cổ quái: “Ai nha, vừa rồi là ai nói Trình Kiêu tới tay không nhỉ. Ba tỷ này đủ mua không biết bao nhiêu bản bút tích thực của thầy Hà rồi?”

Mấy bạn học thôi cười, ánh mắt liếc về phía Tân Gia Lạc lúc này đã mặt mày xanh mét.

“Tôi đi vệ sinh.” Tân Gia Lạc cảm thấy trên mặt nóng rát, lấy cớ rời đi.

Ở bàn bên cạnh, Vương Khánh Sinh vốn còn ưỡn ngực, bỗng nhiên còng lưng, tựa như sợ bị người ta nhìn thấy.

Các bạn học tiếp tục nói chuyện phiếm, lần này, Trình Kiêu bỗng nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.

Rất nhanh, bữa tiệc đã bắt đầu, sau khi Tân Gia Lạc trở về, lại khôi phục dáng vẻ tự tin trước đó, chỉ là trong lúc lơ đãng nhìn về phía Trình Kiêu, trong mắt mang theo sự oán độc.

Vợ chồng hai người Điểm Thế Dạ nhiệt tình chào hỏi ba bàn khách mời. sau khi biết Trình Kiêu tặng Điểm Hương chi phiếu ba tỷ, ánh mắt Điểm Thế Dạ nhìn về phía Trình Kiêu, có chút áy náy.

Dù sao, ban đầu vì lấy lòng Vương Khánh Sinh, cho nên ông ta không phân biệt đúng sai mà bắt Trình Kiêu xin lỗi Vương Khánh Sinh.

Vương Khánh Sinh nhìn thấy Trình Kiêu không nhân cơ hội cười nhạo mình, lại bắt đầu nhảy nhót ở bàn bên cạnh. Được người ta mở miệng gọi một tiếng chủ tịch Vương thì vô cùng đắc ý.

Hách Tuệ Tuệ bỗng nhiên nhỏ giọng nói với Điểm Hương: “Tớ đi vệ sinh một chuyến, cậu có muốn đi cùng không!”

“Được!” Điểm Hương sảng khoái đồng ý. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nữ sinh hay thích đi vệ sinh cùng nhau, nó gần như đã trở thành luật ngầm, không có gì lạ, Trình Kiêu cũng không để ý.

Nhưng mà, đợi một lát sau, vẫn không thấy Điểm Hương và Hách Tuệ Tuệ trở về, mà cửa phòng lại bị một cước đá văng.

Một thanh niên đầu trọc bên mặt trái có một vết sẹo đao dài 3 tấc, miệng ngậm điếu thuốc, mang theo ý cười ác ý đi đến.

Sau lưng anh ta là 7, 8 thanh niên cà lơ cà phất, Điểm Hương và Hách Tuệ Tuệ cũng ở trong đó, nhưng là bị người ta áp giải vào.

Điểm Thế Dạ và Lý Ny nhất thời kinh hãi, Lý Ny tức giận quát một tiếng: “Các cậu làm gì vậy? Mau thả con gái tôi ra!”

Nói xong, Lý Ny muốn xông lên.

Điểm Thế Dạ ôm lấy bà, nhìn thanh niên có vết sẹo trầm giọng hỏi: “Các cậu là ai?”

Một tên đàn em tóc vàng đi theo sau thanh niên có vết sẹo đeo đứng ra, cười lạnh nói: “Ngay cả anh Cường mà cũng không biết sao? Chuyện ở con phố này, là do anh Cường quyết định!”

Tân Gia Lạc bỗng nhiên hoảng sợ kêu lên: “Anh là Đao Ba Cường, anh Cường, đàn em của Mã đại lão ở Hà Tây!”

Đao Ba Cường liếc mắt nhìn Tân Gia Lạc một cái, cười nói: “Yo~, tên nhóc cậu coi như có chút kiến thức, không sai, đúng vậy.”

Nhắc tới Đao Ba Cường, mọi người có lẽ không biết, nhưng nói đến Mã đại lão ở Hà Tây, cho dù là những học sinh chưa từng bước chân ra khỏi cổng trường cũng biết là ai.

Hà Tây chỉ có một đại lão, đó chính là Mã Tài.

“Thì ra là người của Mã đại lão, thất kính thất kính rồi!” Điểm Thế Dạ vội vàng khom lưng hành lễ.