Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1410




Chương 1410

Bởi vì sợ bắn trúng đồng bạn, cho nên súng trong tay bọn họ đều trở nên vô dụng.

Một khi không có súng, bất kỳ võ giả cảnh giới Hậu Thiên tiểu thành nào cũng có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ.

Nhưng quân đoàn võ đạo này lại không giống vậy, cho dù Trình Kiêu gần ngay bên cạnh, bọn họ vẫn có thể mặc sức nổ súng bắn ra Bởi vì những người khác cũng là võ giả, với tố chất thân thể và năng lực phản ứng của bọn họ, về cơ bản sẽ không bị đạn lạc.

bắn trúng Hơn nữa, chắc chắn góc độc và tốc độ của quân đoàn võ đạo này sẽ chuẩn và nhanh hơn những tư quân bình thường đó rất nhiều.

Ví dụ, một tên võ giả cảnh giới Hậu Thiên tiểu thành nổ súng vào một tên võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, chắc chắn võ giả cảnh giới Tiên Thiên phải phân tâm tránh né, sau đó mới có thể.

đi bắt tên võ giả này.

Mà lúc này, võ giả cảnh giới Hậu Thiên nhanh chóng di chuyển sang vị trí khác, tiếp tục nổ súng bắn.

Mặc dù cuối cùng vẫn là võ giả Tiên Thiên thắng lợi, nhưng võ giả Hậu Thiên cũng đã có vốn liếng để đối kháng với võ giả Tiên Thiên trong thời gian ngắn Nhưng mà, một khi số lượng võ giả Hậu Thiên được trang bị vũ khí nóng này tăng lên gấp mười hay gấp năm mươi lần thì sao?

Lại trang bị thêm loại đạn chuyên môn đối phó với võ giả, ví dụ như đạn xuyên giáp có lực xuyên thấu cực mạnh, vậy cho dù là Tông Sư võ đạo cũng không dám cứng rắn chống đố.

Cứ như vậy, võ giả Tiên Thiên chỉ có thể bị động chịu đòn.

Đây chính là nguyên nhân Khương Vân Minh được tôn là chiến thần.

Một khi trang bị vũ khí nóng kỹ càng đến tận răng cho một cao thủ cấp bậc Tông Sư võ đạo, không thể nghỉ ngờ, uy lực mà người đó phát huy ra có thể xưng là đạn hạt nhân hình người.

Thảo nào Á tộc lưu truyền một câu: Chiến thần trấn thủ thủ đô, khắp nơi không dám mạo phạm.

Nhưng mà, đa phần võ giả đều cảm thấy sử dụng vũ khí nóng rất trơ tráo, nếu như một tên võ giả hứng thú với vũ khí nóng, vậy sẽ bị người trong giới võ đạo chê cười.

Đa phần những người này đều đã gần bốn mươi nhưng vẫn đang ở cảnh giới Hậu Thiên, có lẽ cả đời đều bị giới hạn ở đó.

Tu vi bị giam cầm, nhưng bọn họ vấn phải sống sót, mà rất nhiều võ giả bởi vì tu luyện võ đạo mà gần như đánh mất năng lực kiếm sống trong xã hội.

Cho nên, nếu như có người bằng lòng ra giá cao mời chào bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ sẵn lòng.

Phỏng chừng, nhà họ Đặng có thể mời chào nhiều võ giả như vậy, cũng đã tốn rất nhiều tiền.

Đặng Gia Luân đắc ý cười nhạt, nói: “Trình đại sư, sao nào? Nhìn thấy quân đoàn võ đạo này của nhà họ Đặng chúng tôi, anh có cảm tưởng gì?”

Trình Kiêu quét mắt nhìn những người kia, thản nhiên nói: “Một đám ô hợp”

Cho dù là một Tông Sư, gặp phải quân đoàn võ đạo gồm năm mươi người này cũng chỉ còn con đường chạy trốn.

Nhưng mà, muốn đối phó với Trình Kiêu thì còn kém xa lắm Nhà họ Đặng căn bản không biết mình đang chiến đấu với đối thủ như thế nào.

Đặng Dục Nhân bỗng nhiên cao giọng hô lên: “Xin mời Đặng Tông Sư!”

Một ông lão từ cửa sổ của căn nhà nhỏ bên cạnh bay ra, đáp xuống bên cạnh Đặng Dục Nhân.

Ông lão mặc áo bào màu xám, tóc đã bạc nửa đầu, nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh, sắc mặt tràn đầy kiêu ngạo.

“Trình đại sư mà ông nói chính là một thẳng nhóc con như vậy?”