Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1371




Chương 1371

“Đương nhiên có rồi! Đó là công ty của cậu mà, hiện tại toàn bộ những người quản lý và CEO của tập đoàn Hoa Á đều làm việc cho cậu. Hiển nhiên, cậu có thể rút quyền lực toàn bộ bất cứ lúc nào. Hơn thế nữa, đội ngũ quản lý trong công ty rất chuyên nghiệp, chuyện đầu tiên họ bước vào tập đoàn giải trí Hoa Á là nhớ rõ ảnh chụp của cậu. Nếu như cậu xuất hiện, chắc chắn họ sẽ biết.”

“Thêm vào đó, lần này ông Hướng cũng sẽ xuất hiện. Cậu có chuyện gì có thể trực tiếp tìm ông ấy hỏi cho rõ ràng.”

Ánh mắt của Trình Kiêu hơi động, có nghĩa là anh phải đi đến lễ sáp nhập rồi.

Lúc này, điện thoại của Dương Oánh reo lên.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một xíu.” Dương Oánh tỏ vẻ xin lỗi, nói với Trình Kiêu.

“Cô cứ tự nhiên.” Trình Kiêu nói.

Dương Oánh không e dè, ấn nút nhận cuộc gọi.

“Chị Lan, em đã tới Tân Thành rồi này. Bây giờ, em đang nói chuyện với một người bạn, sao thế? Hả, chị cũng đã đến Tân Thành rồi à, đang tới kiếm em á!”

“Được rồi, em chia sẻ địa chỉ cho chị tới.

Dương Oánh tắt điện thoại, nhìn Trình Kiêu với gương mặt quái dị, cười nói: “Ông chủ Trình à, tôi giới thiệu cho cậu một người, chị ấy là Phó tổng giám đốc của tập đoàn giải trí WMY. Chị ấy sẽ tới ngay thôi, lát nữa hai người gặp mặt làm quen chút.”

Trình Kiêu hỏi: “Bạn của cô à?”

“Đúng rồi, chị ấy là bạn thân của tôi. Chị ấy là một người đẹp hiếm thấy, tương lai đã trở thành cấp dưới của cậu rồi đất phải chiếu cố chị ấy nhiều hơn giúp tôi nhé.”

“Chuyện nhỏ.” Trình Kiêu nói.

Anh nói chuyện với Dương Oánh một lúc nữa, cửa phòng bị mở ra.

Một người phụ nữ mặc đồ công sở màu đen, dáng người cao gầy, xinh đẹp trưởng thành quyến rũ kéo theo một làn gió thơm bước vào.

“Tiểu Oánh!” Giọng người phụ nữ này dịu dàng và dứt khoát, người ta nghe được cũng rất dễ chịu.

“Chị Lan, lâu rồi không gặp, chị lại đẹp hơn rồi. Nếu như chị đi trên đường, không biết khiến bao nhiêu đàn ông mê chết nữa.”

Dương Oánh cười chọc ghẹo.

“Lưỡi không xương! Người này là bạn của em sao?”

Lan Nhược Lâm nhìn Trình Kiêu, trong đáy mắt xuất hiện một tia tò mò.

Lan Nhược Lâm luôn luôn rất tự tin vào vẻ ngoài của bản thân, thường khi lần đầu tiên gặp một người đàn ông nào đó, chỉ cần người đó có sinh lý bình thường sẽ ngây ngốc vài giây, có người còn ngốc đến vài phút cũng chưa lấy lại được linh hồn Ánh mắt của họ cực nóng, dường như có thể nướng cháy người đối diện.

Nhưng Trình Kiêu rất khác, anh chỉ nhìn Lan Nhược Lâm một lần, cũng không có thái độ gì quá bất lịch sự. Hơn thế nữa, biểu cảm của anh rất tự nhiên. Không giống như những tên ngụy quân tử, đáy lòng tưởng tượng lột sạch đồ Lan Nhược Lâm, nhưng bên ngoài giả vờ không thèm ngó đến.

Sự lạnh lùng Trình Kiêu cho Lan Nhược Lâm thấy, xuất phát từ đáy lòng.

Hơn nữa, ánh mắt của Trình Kiêu rất tĩnh lặng, không có một xíu mục đích xấu xa nào trong đầu Người đàn ông thế này, nếu sinh lý không có vấn đề thì chắc chắn là thánh nhân rồi. Anh là người có thể kiểm soát được tâm trạng và cảm xúc trong đáy lòng của mình Hoặc có thể vì anh đã quen nhìn thấy những người đẹp nghiêng nước nghiên thành hiếm gặp, nên miễn dịch với người đẹp như Lan Nhược Lâm.

Dương Oánh chính thức giới thiệu với Lan Nhược Lâm: “Đây là Trình Kiêu , bạn của tôi, sinh viên Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây.”