Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1317




Chương 1317

“Đại trận hộ sơn của Trình đại sư cũng chỉ đến thế mà thôi!” Tiểu sư thúc đứng trước cửa lớn biệt thự Vọng Lâu, đắc ý cười nói.

Thật ra Trình Kiêu còn chưa kịp bố trí đại trận hộ sơn thật sự, huyễn trận này chỉ là hiệu quả kèm theo của đại trận Tiên Thiên Ngũ Hành Tụ Linh mà thôi.

Thực lực của tiểu sư thúc đã là cảnh giới Tông Sư đại thành, chỉ.

cần chú ý một chút, tất nhiên huyễn trận này không nhốt được ông ta.

“Thẩm huynh quả nhiên lợi hại!” Cung Thu Thiện mỉm cười, nói một câu lấy lòng.

Trong biệt thự, đám người Lôi nữ vương và Mã Tài đứng trên sân thượng nhìn đám người tiểu sư thúc.

Mã Tài lộ vẻ căng thẳng nói: ‘Bọn họ đi vào rồi!”

“Đại trận này không thể vây nhốt bọn họ!”

“Lần này chúng ta nên làm thế nào đây?”

Lôi nữ vương đeo khăn che mặt, không nhìn ra vui giận, nhưng mà, trong giọng nói của bà ta lại lộ ra khí thế hào hùng thấy chết không sờn.

“Liều mạng với bọn họ!”

Mã Tài nhíu mày: “Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.”

Cung Thu Thiện dẫn theo đám người tiểu sư thúc tiến vào biệt thự, Lôi nữ vương dẫn theo Mã Tài, Vân Nguyệt và Phong Miên, bày thế trận sẵn sàng đón địch.

Cung Thu Thiện nhìn Lôi nữ vương, sắc mặt hơi phức tạp, kể ra, Lôi nữ vương và ông ta còn có quan hệ họ hàng.

Nhưng mà, Lôi nữ vương mặc kệ cho Trình Kiêu đánh gãy chân con trai Cung Thế Huân của ông ta, khiến cho ông ta vô cùng bất mãn, bắt đầu từ ngày đó, ông ta đã ngầm nảy sinh oán hận với Lôi nữ vương rồi.

“Em họ, lâu rồi không gặp, vẫn còn khỏe chứ!” Cung Thu Thiện âm trầm nói.

Sắc mặt Lôi nữ vương rất nghiêm túc, nhìn chăm chăm Cung Thu Thiện: “Nếu như trong mắt ông vẫn còn người em họ tôi đây, hôm nay đã không dẫn người đứng ở nơi này!”

“Bà đang chỉ trích tôi sao?” Sắc mặt Cung Thu Thiện trở nên lạnh lẽo: “Hừ, lúc trước khi bà nhìn con trai tôi bị Trình đại sư đánh gãy chân, bà có nhớ tới người anh họ tôi đây không!”

Lôi nữ vương lạnh lùng cười nói: “Tôi biết mà, ông tuyệt đối sẽ không chịu để yên chuyện này.”

“Nhưng mà, dù ông oán hận tôi thế nào, trách móc tôi thế nào, thì với chuyện của Thế Huân, tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

“Muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân cậu ta, thật sự không coi ai ra gì!”

Cung Thu Thiện cười lạnh lùng: “Hay cho câu đã cố gắng hết sức! Nếu như bà thật sự cố gắng hết sức, vậy vì sao chân con trai tôi gãy rồi mà bà vẫn yên lành đứng ở chỗ này!”

“Rõ ràng bà chính là chó săn của Trình đại sư!”

Lôi nữ vương cười gượng, nếu như người Cung Thế Huân đắc tội không phải là Trình đại sư, nếu như Trình đại sư không có ơn tái tạo với bà ta, như vậy, chắc chắn Lôi nữ vương sẽ liều mạng bảo vệ Cung Thế Huân.

Nhưng mà, Lôi nữ vương lại có thể vì đứa cháu trai không ra gì của mình mà trở mặt, không chết không dừng với ân nhân của mình hay sao?

“Ông nói sao cũng được, tôi không thẹn với lòng mình!” Lôi nữ vương không muốn tranh cãi với Cung Thu Thiện.