Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1307




Chương 1307

Vương Trạch nói: “Ít nhất là tám phần.”

“Người của tôi tận mắt nhìn thấy cái tên kia tiến vào đại điện của Hắc Vu giáo, nghe thấy bên trong vang lên tiếng đánh nhau, hơn nữa cuối cùng còn nhìn thấy một cảnh tượng khó tin..” Nét mặt Vương Trạch vô cùng kỳ lạ.

Ông chủ Cung đè nén nỗi tò mò trong lòng, mỉm cười với vẻ bất mãn: “Cậu Vương, cuộc đời tôi ghét nhất những người nói chuyện úp úp mở mở!”

“Tiền bối Cung đừng tức giận, nếu hôm nay tôi đã đến đây, thì đương nhiên tôi sẽ nói cho ông hết tất cả những gì tôi biết.” Thấy đã thành công khơi dậy hứng thú của đối phương, Vương Trạch tỏ vẻ đắc ý.

Sau đó Vương Trạch nghiêm túc đến gần ông chủ Cung, nhỏ.

giọng nói: “Người của tôi nhìn thấy pho tượng Thú Thần trên quảng trường của Hắc Vu giáo phát ra ánh sáng đỏ, bay thẳng về phía đại điện!”

Ông chủ Cung tỏ vẻ kinh ngạc, đến mức quên giấu đi sự tò mò trong mắt, vội vã hỏi: “Sau đó thì sao?”

Vương Trạch cười nhạt trong lòng: “Rõ ràng ông già này rất để tâm đến chuyện của Trình đại sư, nhưng lại cứ thích giả vờ như không quan tâm lắm.”

“Sau đó, bên trong đại điện xuất hiện khí thế mạnh mẽ như muốn huỷ diệt đất trời, chỉ khí thế kia đã khiến người của tôi ngất xỉu.”

“Người tôi phái đi kia là võ giả Tiên Thiên đỉnh phong.”

Nói đến đây, Vương Trạch im lặng, nhưng vẫn cố ý nhìn ông chủ Cung bằng ánh mắt khiếp sợ.

Nét mặt ông chủ Cung vô cùng nghiêm túc: “Vu giáo truyền thừa từ xa xưa, trong lịch sử Á tộc, thời kỳ thượng cổ đã có ghi chép về Vu giáo. Trong thần thoại viễn cổ cũng có nói về đại chiến vu yêu, có thể thấy ở niên đại xa xưa đó, Vu giáo đã từng phát triển thế nào, thậm chí còn thống nhất cả ba gị “Dù không biết Vu giáo ở Nam Cương có liên quan với Vu giáo ngày xưa không, nhưng thực lực của Vu giáo chắc chắn là không tầm thường”

“Dù Vu giáo chia cách, Bạch Vu giáo bị Hắc Vu giáo tiêu diệt, hữu danh vô thực, thực lực của Vu giáo vấn chưa thể trở lại như trước đây. Nhưng nếu Vu giáo thật sự có liên quan với Vu tộc cổ xưa, dù chỉ có một chút truyền thừa, thì Trình đại sư cũng không thể nào thẳng được.”

Chủ nhà họ Cung không nói rõ Trình Kiêu sống hay chết, nhưng từ lời nói đã không khó nhận ra quan điểm của ông ta.

Ông chủ Cung đột nhiên nhìn Vương Trạch băng ánh mắt kỳ lạ: “Nhưng cậu Vương, chỉ với những điều này đã muốn hợp tác với tôi, thì thành ý của cậu còn nhỏ quá!

Vương Trạch cười to nói: “Đó là đương nhiên, tin tức này chỉ là tặng cho tiền bối Cung, tựa như thuốc dẫn của liều thuốc trường sinh bất lão thôi, sau đó mới là thuốc trị liệu chính.”

Ông chủ Cung cười nói: “Vậy để tôi xem thử rốt cuộc thuốc của cậu Vương có đủ sức nặng, có đáng để Cung Đồ tôi dùng tính mạng của bản thân và gia đình ra trao đổi không đây!”

Vương Trạch cười nói: “Tiền bối Cung nói quá rồi, dù hợp tác lần này thất bại thì nhà họ Cung cũng chỉ chịu chút tổn thương ngoài mặt mà thôi. Nhưng nếu thành công, chẳng những nhà họ Cung trả được thù, hơn nữa còn có thể giành được hạng mục kinh doanh có thể thịnh hành toàn cầu nữa. Việc hợp tác này có làm hay là không, tin rằng trong lòng tiền bối Cung đã có quyết định từ lâu rồi, chắc tôi cũng không cần phải nhiều lời nữa!”

Thanh Khâu đánh gãy chân Cung Thế Huân ngay trước mặt Lôi nữ vương, khiến nhà họ Cung ở Tây Ninh trở thành trò cười trong giới. Nếu không vì Trình đại sư có tiếng tăm quá lớn, thì nhà họ Cung đã trả thù từ lâu rồi.

Hơn nữa Trình Kiêu làm ra nước sinh mệnh, buôn bán rộng khắp khu vực Á tộc, nghe cả một vài tập đoàn công ty lớn ở nước ngoài cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, sẵn lòng trả giá cao.