Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1058




CHƯƠNG 1058

“Ai muốn thách đấu thế gia trung y của tôi đấy? Đứng ra đây để tôi xem có xứng không!”

Cuồng vọng, ngạo mạn, vênh váo độc đoán!

Tất cả những từ này cộng lại cũng không đủ để diễn tả sự cuồng ngạo của Tôn Minh Hạo!

Những bác sĩ hiện đang ở đây đều là danh y từ khắp các nơi của Á tộc. Thế nhưng, lại không có một ai dám đứng ra trách móc Tôn Minh Hạo.

Hai người thanh niên bên cạnh Tôn Minh Hạo nhìn mọi người tuy mà không dám lên tiếng, ban đầu nét mặt còn có vẻ hơi lo lắng, ngay lập tức đã không còn lo ngại gì. Nhìn một đám danh y tuổi tác ngang ngửa với ông nội mình, họ nở nụ cười đầy khinh thường.

Ông Lưu đi tới, đứng trước mặt Tôn Minh Hạo, nói băng gương mặt không cảm xúc: “Y Vương có một cơ hội khiêu chiến với thế gia trung y, đây là quy tắc, cậu không có quyền công kích, chê trách.”

Tôn Minh Hạo cười nói như thế mình chẳng làm gì sai: “Tôi có công kích các người hả? Làm gì có đâu, hình như những gì tôi nói đều là sự thật mà!”

“Lẽ nào chỉ mấy cái loại như các người, mà cũng đòi khiêu chiến với thế gia trung y? Nào nào nào, để tôi xem xem, cái mà các người gọi là Cuộc chiến Y Vương, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể lấy khí ngự châm!”

Tôn Minh Hạo vô cùng ngông cuồng, anh ta biết rõ những người này đều là người thường, sao có thể tu luyện được chân khí? Lại dùng lời lẽ như vậy để đả kích mọi người, quả thực là một tên khốn nạn.

“Hù”“

“Khinh người quá đáng!”

“Thế gia trung y quá ngạo mạn!”

Những danh y trong phòng khách, ai ai cũng thổi râu méo, mắt trợn to, ào ào chỉ trích Tôn Minh Hạo.

Thế nhưng, vẫn không có một ai dám đứng ra.

Tuy Tôn Minh Hạo cuồng vọng, nhưng lời hän nói là đúng! Nơi này có nhiều người như vậy, người có thể lấy khí ngự châm, ngoại trừ Trình Kiêu, thì chẳng còn ai hết.

Cũng khó mà trách thế gia trung y không coi những bác sĩ trần tục này ra gì, vẫn luôn cao cao tại thượng như thần thánh, suy cho cùng cũng là do thực lực của nhà người ta mạnh.

Tôn Minh Hạo híp mắt, liếc nhìn những danh y đang trào dâng lòng căm phẫn bằng vẻ mặt coi thường, không nhịn được mà phất tay: “Thôi được rồi thôi được rồi, đừng nói mấy thứ vô dụng kia nữa. Tôi cũng đứng ở đây rồi, nếu trong các người ai có năng lực, có thể bắt đầu so tài với tôi.”

“Nếu không có, vậy thì để người khiêu chiến bắt đầu trước, để tôi xem xem ai to gan đến vậy!”

Không ai dám bước lên, bước lên có khác nào tự rước nhục chứ?

Ở bên dưới mắng mấy câu cho bõ tức một chút thì không nói làm gì, ai ngu mà xông lên chìa mặt ra cho thẳng ranh Tôn Minh Hạo này vả chứ?

Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu đang lạnh lùng nhìn chẳm chằm Tôn Minh Hạo, Tôn Đại Hải kéo tay Ninh Lan, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Chúng ta qua đó đi!”

“Được!” Ninh Lan nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Tôn Đại Hải, đi cùng ông.

Tâm nguyện cả đời của Tôn Đại Hải, có thể thực hiện được hay không, còn phải xem lúc này đây.

Tôn Minh Hạo không nhận ra Tôn Đại Hải, lúc Tôn Đại Hải bị trục xuất khỏi gia tộc, anh ta mới năm sáu tuổi. Đã qua nhiều năm như vậy, ngay cả Tôn Đại Hải, ban nãy cũng đã mất rất nhiều công sức mới có thể thốt lên tên của Tôn Minh Hạo.

Điều này là nhờ thời niên thiếu Tôn Đại Hải yêu thương Tôn Minh Hạo nhất, nên mới có thể nhận ra Nhưng mà Tôn Minh Hạo lại không nhận ra Tôn Đại Hải Thấy Tôn Đại Hải nắm tay Ninh Lan đứng trước mặt mình, Tôn Minh Hạo hơi ngạc nhiên, điệu bộ khinh thường, hỏi: “Ông chính là người khiêu chiến?”