Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1033




CHƯƠNG 1033

Trình Kiêu chẳng thèm để ý đến sự phản đối của mọi người.

Hội trưởng Lưu đích thân đứng lên, nghiêm túc liếc nhìn đám người đang la ó, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi các cậu, mục đích của cuộc thi Y Vương là gì?”

Thấy hội trưởng Lưu đích thân đứng lên, toàn trường lập tức yên lặng.

Mục đích? Mục đích của cuộc thi Y Vương là gì?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Có người nhỏ giọng trả lời: “Cuộc thi Y Vương đương nhiên là để chọn ra Y Vương rồi.”

“Đúng, chọn ra bác sĩ giỏi nhất giống như tranh ngôi vị cao thủ số một thế giới vậy!” Một bác sĩ trẻ tuổi nhiệt huyết hô lên.

Nhưng rất ít người hùa theo anh ta, đa phần đều cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Thấy cảnh này, ông Lưu khá hài lòng.

Ông nghiêm mặt nhìn thanh niên đó: “Cuộc thi Y Vương không phải để chọn bác sĩ giỏi nhất thế giới, mà là chọn bác sĩ có đóng góp lớn nhất cho sự nghiệp y học.”

Ông Lưu ngẩng đầu nhìn lên trên, như thể xuyên qua mái nhà nhìn vào tỉnh không trong vũ trụ.

“Bác sĩ chữa bệnh cho người, đạo của ngành y lấy con người làm chủ! Các ngành khác có thể có số một, số hai, nhưng chúng ta làm bác sĩ chưa bao giờ có cái danh gọi là Y Vương. Mục đích ban đầu của cuộc thi Y Vương chỉ là chọn ra bác sĩ có cống hiến lớn nhất cho ngành y, chữa bệnh được cho nhiều người nhất, cóy đức nhất!”

“Tuy nhiên cuộc thi Y Vương hiện giờ có ai còn nhớ mục đích ban đầu khi sáng lập ra cuộc thi Y Vương này nữa?”

Ông Lưu nhìn lướt qua từng người, tất cả những người bị ông nhìn qua đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt ông.

Trong lòng những người này cảm thấy hổ thẹn!

Như ông Lưu nói, họ tham gia cuộc thi Y Vương này chỉ vì hư danh Y Vương, quên mất ý định ban đầu khi trở thành bác sĩ của mình.

“Bác sĩ chữa bệnh cho người, đạo của ngành y lấy con người làm chủ! Hay, ông Lưu nói hay lắm!”

Mạc Hoa Đình kích động, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua không ngừng rung chuyển Ninh Cát Sơn kích động rưng rưng nước mắt, sự tận tâm cúc cung tận tuy với ngành y của ông Lưu khiến ông đồng cảm sâu sắc.

Thiên thần áo trắng!

Cái danh này không phải vô nghĩa, nó có được nhờ những đôi bàn tay tuyệt vời cứu sống và chữa lành cho những người bị thương!

Nhưng bác sĩ hiện tại thì sao? Chạy thanh danh lợi, mọi thứ đều dựa trên lợi ích, hoàn toàn quên mất nhiệt huyết thời trẻ và ước mơ ban đầu.

Rất nhiều người đều cúi đầu, có người tỏ vẻ hối hận, có người tỏ vẻ mờ mịt, có người lại đờ đẫn.

Xã hội là một thùng thuốc nhuộm khổng lồ, sau khi rời ghế nhà trường bước vào xã hội, môi trường xung quanh như vậy, có được mấy người không quên tấm lòng ban đầu của mình?

Thanh niên đó cúi đầu với vẻ mặt hổ thẹn. Anh ta vừa ra trường chưa bao lâu nên cảm động sâu sắc nhất lời nói của ông Lưu.

Nhân chỉ sơ, tính bản thiện. Nếu có thể làm người tốt thì có lẽ chẳng ai muốn trở thành như bây giời Ông Lưu tiếp tục nghiêm nghị nói: “Tôi chỉ có một câu để nói về đóng góp cho sự nghiệp y tế của Trình Kiêu. Thanh điền mai tố mà cậu ấy chiết xuất ra được còn hơn cả penicillin mới ra đời năm đó!”