Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 97




suốt vào trung tâm thành phố, Hoàng Thiên chạy xe, bám sát phía sau.

Dọc theo đường đi, Lâm Ngọc An không hề nói một lời, hiện tại cô thật sự rất bối rối.

Nếu Trương Lan Phượng thực sự tìm được bạn trai bằng tuổi, tất nhiên cô là con gái sẽ mừng cho mẹ, dù sao cha cô cũng đã qua đời ba năm, mẹ cô cần một người đồng hành.

Mà mẹ bây giờ cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, chắc tên đó có gì đó mà cô không biết khiến mẹ thích.

Suy nghĩ lung tung, không lâu sau, Hoàng Thiên đã đậu xe trước một quán nước.

Lâm Ngọc An nhìn qua cửa sổ xe, lúc này Trương Lan Phượng đã xuống taxi, mang theo một cái túi nhỏ, xoay hông đi về phía cửa hàng đồ uống lạnh.

Lúc này, Trương Lan Phượng như trẻ ra nhiều tuổi, bà tự tin và tràn đầy sức sống khi bước đi.

Dù đã già, vóc dáng không được như lúc trẻ nhưng Trương Lan Phượng vẫn rất quyến rũ, bà vân có thể gây ấn tượng với mọi người nhờ cách ăn mặc.

“Hoàng Thiên, chúng ta cũng đi xuống đi?”

Lâm Ngọc An hỏi Hoàng Thiên.

“Xuống thì nói thế nào, nói là đi theo mẹ mà đến sao?”

Hoàng Thiên cười nhẹ hỏi Lâm Ngọc An.

“Được mà.”

Lâm Ngọc An gật đầu, mấu chốt là cô chưa bao giờ theo dõi người khác, chỉ đành nghe theo Hoàng Thiên.

Ngay khi Trương Lan Phượng bước đến cửa quán nước, một thanh niên cao ráo đẹp trai bước ra khỏi quán.

Thanh niên này ăn mặc giản dị, cao khoảng 1,85 mét, khá trắng trẻo, điển trai.

“Lan Phượng, sao bây giờ chị mới đến, em sắp không đợi được nữa!”

Khi anh chàng điển trai này nhìn thấy Trương Lan Phượng, cậu ta lập tức chào hỏi và nắm lấy chiếc eo thùng phi của Trương Lan Phượng.

“Có nhiều người ở đây, đừng làm vậy…”

Trương Lan Phượng có chút ngượng ngùng, bà vặn vẹo muốn cự tuyệt.

“Phụt…”

Hoàng Thiên ngồi trong xe nhìn rõ, không khỏi bật cười.

Có vẻ như Trương Lan Phượng thực sự đang ở độ xuân thì, dáng vẻ e ấp chờ được ôm ấp này chẳng thua kém gì cô gái mới lớn đang yêu.

Lâm Ngọc An cũng rất sốc, ngây người ngồi đó nhìn cảnh tượng này, cô thật sự không biết phải nói gì.

Mẹ đã thực sự tìm thấy hạnh phúc?

Không thể nào, anh chàng cao ráo và đẹp trai như vậy, làm sao lại có thể thích mẹ mình ở độ tuổi này… Lâm Ngọc An đã rất bối rối.

Lúc này, anh chàng đẹp trai cười xấu xa, đưa tay bóp lấy khuôn mặt của Trương Lan Phượng: “Hihi, Lan Phượng, chị bảo thủ quá à? Chúng ta chỉ ôm eo mà không làm gì sao.

Sợ gì chứ?”

“Ôi, cậu xấu xa thật đấy…”

Trương Lan Phượng mặt vẫn đỏ bừng, đánh vào ngực nhỏ của anh chàng đẹp trai, hai người đi ôm nhau đi vào quán nước.

Hoàng Thiên không thể chịu đựng được cảnh này nữa, nổi da gà khắp nơi.

Lâm Ngọc An cũng rất xấu hổ, mẹ già rồi, quả thật ở trước mặt bạn trai nhỏ như vậy… Trương Lan Phượng không biết rằng cảnh tán tỉnh bạn trai nhỏ vừa rồi đã bị con gái và con rể nhìn thấy.



Bà và người bạn trai nhỏ tên Tạ Long này nắm tay nhau, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, gọi hai ly đồ uống lạnh, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.

Tạ Long nhìn trộm Trương Lan Phượng trước mặt, thăng nhóc này gần như kinh tởm đến mức nôn ọe.

Phải tán tỉnh bà già mập mạp, béo ục jch này thật sự khiến ông đây tủi thân.

Tạ Long than phiền một mình, nhưng vẫn giữ nụ cười trêи môi.

“Lan Phượng, đồ uống lạnh ở đây ổn chứ?”

Khóe miệng Tạ Long nở một nụ cười quyến rũ, cậu ta trầm ngâm hỏi Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng đã bị tình yêu làm cho lóa mắt từ lâu rồi, chàng trai trẻ như Tạ Long quá hấp dẫn đối với bà.

Bà không ngờ rằng một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai như Tạ Long lại theo đuổi bà, mấy ngày nay khiến bà cực kỳ hạnh phúc.

“Ngon lắm, uống với em cái gì cũng ngon.”

Trương Lan Phượng thì thào, bộ dạng cực kỳ thục nữ, đâu có dữ dẫn như khi đối phó với Hoàng Thiên?

Tạ Long thấy vậy đã gần xong, Trương Lan Phượng hoàn toàn bị hắn mê hoặ!

c Cậu ta đã đoán được tình hình của nhà Trương Lan Phượng, biết Trương Lan Phượng góa bụa nhiều năm, chính là trống trải cùng cô đơn, cho nên cậu ta lợi dụng điểm này.

Thấy cũng đến lúc, Tạ Long cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.

“Lan Phượng, em nghe nói rằng biệt thự sơn trang Cầm Viên của chị đang được xây dựng. Nó sắp hoàn thành rồi phải không?”

Tạ Long hỏi một cách thản nhiên.

Trương Lan Phượng đã bị cuốn hút bởi Tạ Long, bà ta thích anh chàng đẹp trai này như vậy, đương nhiên không có đề phòng.

“Đúng vậy, ước tính ba bốn tháng sẽ có thể bán được.”

Trương Lan Phượng vui vẻ nói.

“Lan Phượng, em có một câu không biết có nên nói ra hay không.”

Tạ Long trông rất xấu hổ.

“Nào, Tạ Long, chúng ta có gì không thể nói cơ chứ?” Trương Lan Phượng mỉm cười nhìn Tạ Long.

“Em nghe nói rằng nhà chị mở công ty bất động sản Phượng An, người đại diện theo pháp luật vẫn là tên người chồng quá cố của chị đúng không?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Như vậy không được đâu Lan Phượng, một khi sơn trang Cầm Viên được mở bán, chị có thể bán nó với giá rất nhiều tiền, đến lúc đó con gái chị tranh khoản tiên này với chị thì làm sao?”

Tạ Long đảo mắt hỏi Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng cau mày khi nghe điều này.

Dù sao bà cũng đã hơn bốn mươi tuổi, suy nghĩ nhiều, cảm thấy trong lời nói của Tạ Long có điều gì đó.

“Tạ Long, Ngọc An là con gái ruột của chị, có vấn đề gì chứ?” Trương Lan Phượng nghỉ ngờ hỏi Tạ Long.

“Hehe, Lan Phượng, chị ngốc quá. Nếu Ngọc An là con trai thì sẽ không có vấn đề gì.

Con rể của chị, Hoàng Thiên, không phải người bình thường. Theo tính toán của em, Hoàng Thiên đã nhòm ngó sơn trang Cầm Viên của chị!”

Tạ Long nói với vẻ lo lắng.

Thấy cậu ta nói như vậy, trong lòng Trương Lan Phượng nhất thời rung động, thầm nghĩ cũng đúng, tên phế vật Hoàng Thiên này dựa vào cái gì mà có thể nhẫn nhịn hơn ba năm như vậy? Có thể thật sự cậu ta đang nhòm ngó sơn trang Cầm Viên!



“Chị nghĩ mà xem, một khi Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên trở thành người đại diện theo pháp luật của công ty bất động sản Phượng An, sơn trang Cầm Viên bán được bao nhiêu thì đó là của họ! Lúc đó chị thậm chí sẽ không có tiền lương hưu.”

Tạ Long lúc này đổ thêm dầu vào lửa.

Trương Lan Phượng nghe Tạ Long nói mà cảm thấy nghỉ ngờ, dù sao thì tiền năm trong tay vẫn chắc chắn nhất.

“Em nói đúng, không thể để Hoàng Thiên được hời! Chị phải kiểm soát tất cả số tiền bán được của sơn trang Cầm Viên!”

Trương Lan Phượng không nhịn được mà gật đầu.

“Chỉ nói suông cũng vô ích, theo em, chị hãy đến Cục Công thương và thay thế tên đại diện hợp pháp của công ty thành chị và em.

Vậy thì Hoàng Thiên sẽ không được cái gì hết.”

Tạ Long ranh mãnh nói.

Trương Lan Phượng giật mình, bà không có ngốc chút nào, đương nhiên biết, Tạ Long đi cùng bà có lẽ vì ham của.

Thấy Trương Lan Phượng do dự, thằng nhóc Tạ Long lập tức nắm lấy tay Trương Lan Phượng: “Lan Phương, em rất thích chị!

Trong tương lai, chúng ta sẽ cùng nhau điều hành công ty do chồng chị để lại”

“Về phần Ngọc An, đương nhiên chúng ta sẽ không đối xử tệ với cô ấy! Hoàng Thiên đừng nghĩ có thể lấy được xu nào.”

Tạ Long trông rất nghiêm túc và rót mật vào tai Trương Lan Phượng.

“Vấn đề này…chị sẽ nghĩ lại.”

Trương Lan Phượng đã trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, bà biết mời người thì dễ đuổi người thì khó, nếu Tạ Long thực sự trở thành người đại diện theo pháp luật của công ty, sơn trang Cầm Viên sẽ là của cậu ta một nửa!

Vấn đề này phải thận trọng.

Khi Tạ Long nhìn thấy Trương Lan Phượng nói điều này, cậu ta cúi gắm mặt xuống.

“Lan Phượng, chị không tin em sao?”

“Không, đương nhiên là chị tin em.” Thấy Tạ Long khó chịu, Trương Lan Phượng vội vàng nói.

“Hừ, nếu chị tin tưởng em mà lại không đồng ý, như thế khiến em rất buồn đấy!”

Tạ Long ậm ừ, tỏ vẻ rất khó chịu.

Trương Lan Phượng hoảng sợ, bà thật sự đã bị thanh niên đẹp trai này mê hoặc.

“Đừng tức giận, chuyện lớn như vậy, chị phải suy nghĩ kỹ.”

“Vậy thì chị cứ nghĩ đi, nếu chị không tin Tạ Long này, vậy chúng ta không cần ở bên nhau nữa”

Tạ Long nhận ra điểm yếu của Trương Lan Phượng và đứng dậy rời đi.

Trương Lan Phượng nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tạ Long, đứng dậy nói: “Được được được, cục cưng, chị đồng ý với em được chưa?”

“Hihi, phải vậy chứ, em thích chị như thế, chị còn lo lăng cái gì?”

Tạ Long mỉm cười, và vòng tay qua eo Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng vừa muốn ôm bạn trai, nhưng vào lúc này, bà đột nhiên nhìn thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đứng trước mặt hỏi Trời đất!

Những gì bà nói với Tạ Long vừa rồi, đều bị Hoàng Thiên và Ngọc An nghe thấy rồi sao?

Trương Lan Phượng ngẩn người, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của Tạ Long, khuôn mặt vừa nóng vừa xấu hổ.

“Ngọc An, Hoàng Thiên, sao…sao hai đứa cũng ở đây?”