Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 271




Quả nhiên là linh tính của Tiêu Đông Mai không sai. Lúc này đây, đôi mắt của Hoàng Thiên đã trở nên đỏ ngầu.

Nếu Tiêu Đông Mai còn không chịu quỳ nữa thì Hoàng Thiên sẽ thật sự đâm bà ta ngay.

Khi Hoàng Thiên nhìn thấy cái người mà từ trước đến giờ luôn ra dáng vẻ ta đây – Tiêu Đông Mai đang quỳ ở dưới chân anh thì anh bắt đầu không nhịn được mà cắn răng.

Bà mà cũng có ngày hôm nay à!

“Tiêu Đông Mai, bà cho rằng bà làm như thế này thì tôi sẽ tha cho bà ngay à?”

Hoàng Thiên lớn tiếng quát bà ta.

“Cậu chủ, cậu còn muốn tôi làm gì nữa?

Dù sao thì tôi cũng là tiền bối của cậu, cậu không thể đối xử như thế với tôi…”

“Câm miệng! Bà cũng xứng đáng được gọi là người bề trêи à? Bà luôn âm thầm giết tôi một cách điên cuồng như vậy, đó là hành động mà người bề trêи nên làm sao?”

Hoàng Thiên cảm thấy tức giận mà quát mắng bà ta.

Cả người Tiêu Đông Mai cũng bởi vì thấy sự giận dữ của anh mà trở nên run rẩy, bà ta cũng thừa biết ngày hôm nay bất kể là như thế nào đi nữa, Hoàng Thiên cũng sẽ không tha cho bà ta.

Bà nóng lòng nghĩ cách để sống sót, sau đó bà ta vội vàng bấm số điện thoại của Hoàng Văn Thành, e rằng ngay lúc này đây chỉ có Hoàng Văn Thành mới có thể cứu được bà ta thôi.

Hoàng Thiên không cần nhìn cũng biết Tiêu Đông Mai đang định gọi điện cho người nào, anh không nhịn được mà hừ một tiếng.

Nếu như anh đã muốn giết chết Tiêu Đông Mai thì đừng nói là cha của anh, không một ai trêи đời này có thể ngăn cản quyết định của anh cả.

Hựt!

Hoàng Thiên cúi người xuống rồi bất chợt anh dùng con dao để đâm vào bụng của Tiêu Đông Mai.

“ƯIAI”

Tiêu Đông Mai đau đớn đến nỗi gào thét thảm thiết. Bà ta ngửa mặt lên trời mà tay bà †a thì vẫn còn nắm chặt chiếc điện thoại di động không buông.

Cảnh tượng này cũng khiến cho Lâm Ngọc An cảm thấy kinh hãi tột độ!

Dù gì Hoàng Thiên cũng là chồng của cô, trước đây khi phải chịu ấm ức như vậy thì anh vẫn luôn âm thầm nén cơn tức giận xuống, không một ai có thể nghĩ rằng anh vậy mà lại có một bộ mặt như thế…

Nhất là Trương Lan Phượng, chứng kiến cảnh tượng này khiến bà bị hoảng sợ đến nỗi trợn trắng mắt, suýt chút nữa là bà ngất đi rồi.

Dù bà đã lớn tuổi nhưng tình cảnh như thế này, bà cũng chưa từng được tận mắt nhìn thấy bao giờ.

Vậy mà ngày hôm nay bà lại phải chứng kiến cảnh tượng này, hơn nữa nó còn diễn ra ở trong chính căn nhà của bà, ở ngay trước bà. . Tiên Hiệp Hay

Điều mà khiến bà cảm thấy khϊế͙p͙ sợ nhất là người con rể luôn phải chịu ấm ức của bà lại đích thân ra tay để bà được mở mang kiến thứ!

c Mẹ ơi, hóa ra Hoàng Thiên là một con người như thế…



Trương Lan Phượng líu lưỡi không thể nói nên lời, bà nhớ lại trước đây bản thân bà cũng đã từng khinh thường Hoàng Thiên như thế. Bà còn lớn tiếng quát tháo, ăn hϊế͙p͙ Hoàng Thiên suốt ngày. Hôm nay Hoàng Thiên không cầm dao đâm bà, là anh đã cho bà được giữ thể diện.

Trong đầu Trương Lan Phượng vừa nghĩ đến đó đã lập tức cảm thấy sợ hãi, bà thật sự chẳng dám mở mắt ra nhìn nữa. Bởi vì ngay lúc này đây, tình cảnh của Tiêu Đông Mai thê thảm vô cùng, bụng bà ta thì không ngừng rỉ máu, quần áo bà ta cũng vì vậy mà dính đầy máu.

Lâm Huỳnh Mai đứng ở một bên mà nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt như không thể tin nổi. Mặc dù cô ấy đã sớm biết anh rể không phải là một người vô dụng, nhưng cô ấy lại không ngờ rằng anh rể lại hung bạo như thết “Ông, ông mau đến cứu mạng tôi với!

€on trai của ông đang muốn giết tôi!”

Sau khi cuộc điện thoại của Tiêu Đông Mai tới Hoàng Văn Thành đã được kết nối thì bà ta lập tức gào thét, cầu xin Hoàng Văn Thành cứu mạng bà ta như một người điên.

Giờ đây, tâm trí của Tiêu Đông Mai đã bị nỗi sợ hãi bao trùm lấy, bà ta vừa kêu gào vừa liếc mắt nhìn về phía Hoàng Thiên, bà ta rất sợ Hoàng Thiên lại đi đến và ra tay với bà ta lần nữa.

Sau khi Hoàng Thiên đâm bà ta một nhát dao thì cơn tức giận của anh cũng đã vơi đi phân nửa, nhưng anh đã rút ra được bài học kinh nghiệm từ trước đây, nhất định hôm nay anh phải giải quyết Tiêu Đông Mai một cách triệt để, không thể để cho mấy bà ta tiếp tục gây ra sóng gió nữa!

Nếu không thì ngày nào bà ta cũng sẽ âm thầm tới giết anh một lần, như vậy thì ai mà chịu nổi chứ?

Cho dù Hoàng Thiên không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng ai có thể đảm bảo được sự an toàn của Lâm Ngọc An đây?

Khi nghĩ tới những điều này thì Hoàng Thiên quyết tâm trở nên hung ác. Hôm nay anh tuyệt đối không thể để Tiêu Đông Mai còn sống được, anh phải giết bà ta cho sạch sết “Bà cho rằng cha tôi có thể cứu được bà à? Bà chịu chết đi!”

Hoàng Thiên vừa dứt lời đã bước tới trước mặt Tiêu Đông Mai, anh nằm lấy đầu tóc của bà ta mà nhấc bổng bà ta lên.

Lúc này, Tiêu Đông Mai cảm thấy hối hận đến nỗi muốn đập đầu vào tường cho xong, bà ta tuyệt đối không nên, không nên đụng vào Hoàng Thiên một lần nào nữa. Nếu như lần này bà ta không chạm vào Hoàng Thiên thì mọi chuyện đã sớm trôi qua rồi, cũng sẽ không đến nổi khiến Hoàng Thiên nhất quyết phải đoạt lấy mạng bà ta như thế này…

Thấy Hoàng Thiên cứ mù quáng muốn giết người, Tiêu Đông Mai cũng phản ứng rất nhanh, bà ta vội vã bật chế độ loa ngoài ở †rong cuộc gọi.

“Hoàng Thiên, con nhất định không được manh động, hãy tha cho mẹ kế của con một mạng đi!”

Giọng nói run rẩy của Hoàng Văn Thành cất lên từ đầu dây bên kia, nghe rất là gấp gấp.

Từ trước tới giờ Hoàng Văn Thành là luôn một con người khá trầm tĩnh và tự tin.

Nhưng hôm nay ông ta lại khác, ông ta biết chắc chắn rằng Hoàng Thiên muốn giết Tiêu Đông Mai ngay bây giờ. Nếu không thì dựa vào tính cách của Tiêu Đông Mai thì bà †a nhất định sẽ không cầu xin sự tha thứ như vậy đâu.

Tiêu Đông Mai mà chết thì chắc chắn Hoàng Thiên sẽ chẳng cảm thấy luyến tiếc gì. Nhưng điều quan trọng nhất là ở Việt Nam nếu ra tay giết người thì phải đền mạng, Hoàng Văn Thành cũng không muốn Hoàng Thiên phải sống trong cảnh tù ngục chút nào.

Theo quan điểm của Hoàng Văn Thành, cho dù Hoàng Văn Thành có ra tay đánh Tiêu Đông Mai đến suýt chết, hay thậm chí là đánh cho bà ta tàn phế thì nó cũng không thành vấn đề gì. Chỉ cần cho Hoàng Thiên cảm thấy hả giận là được, nhưng tuyệt đối không thể giết người.

Thế nên lúc này Hoàng Văn Thành cảm thấy vô cùng lúng túng, ông ta không còn giữ được sự bình tĩnh như lúc trước.

Hoàng Thiên nghe thấy Hoàng Văn Thành lên tiếng cầu xin anh tha mạng cho Tiêu Đông Mai thì anh thật sự không vui chút nào.

Nếu như không có Hoàng Văn Thành che chở cho Tiêu Đông Mai suốt mấy năm qua thì bà ta có thể sống một cách vui vẻ như vậy được sao?

Có thể nói rằng cha của anh không thể chối bỏ trách nhiệm đượ!

c “Xin lỗi cha, con không thể nghe theo lời cha được.”



Hoàng Thiên nói với ông ta qua điện thoại di động.

“Đừng! Con hãy nghe cha, giết người thì phải đền mạng đấy. Mặc dù nhà họ Hoàng chúng ta là nhà có thế lực mạnh, nhưng hiện tại chúng ta đang bị rất nhiều cặp mắt dòm ngó tới. Nếu như bây giờ con thật sự giết chết mẹ kế của con thì đây sẽ là một phiền phức lớn! Con cũng sẽ phải ngồi tù! Hoàng Thiên, cha còn nợ con quá nhiều thứ, cha không muốn nhìn thấy con bước vào con đường đó…”

Hoàng Văn Thành cảm thấy nóng lòng đến nỗi giọng nói của ông ta cũng bắt đầu run rẩy theo, ông ta kiên nhân khuyên nhủ Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe được lời này từ cha anh thì trong lòng anh cũng bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Dù sao thì cha anh cũng đang vì anh mà suy nghĩ.

“Chồng, xin anh đừng giết người mà, anh hãy nghe em có được không? Em không thể sống thiếu anh được…”

Lâm Ngọc An chạy đến ôm chặt lấy Hoàng Thiên với khuôn mặt thấm đẫm nước mắt.

Nhìn thấy người vợ của anh đau đớn muốn chết đi như thế, trái tim sắt đá của Hoàng Thiên cứ như bị tan chảy ra vậy.

Cả đời này, e rằng chỉ có mỗi mình Lâm Ngọc An mới có khả năng khiến Hoàng Thiên có chút do dự.

Giờ phút này, Hoàng Thiên đang hoàn toàn đắm chìm trong cơn tức giận, nghe được lời cô nói thì rốt cuộc anh cũng đã giữ được tỉnh táo một chút.

Nếu anh giết chết Tiêu Đông Mai thì dĩ nhiên ngày mai sẽ có sóng to gió lớn thổi đến, chắc chắn tin tức đó sẽ được lan truyền ra khắp thành phố với tốc độ chóng mặt.

Gia đình nhà họ Hoàng – cây to gặp gió lớn, huống hồ gì cách đây không lâu, Hoàng Thiên cũng đã làm mất lòng nhà họ Lương và nhà họ Phan. Bây giờ, anh giết chết Tiêu Đông Mai thì sợ rằng chuyện này sẽ rất khó để giải quyết.

Vì một kẻ cặn bã như bà ta mà anh phải ngồi tù thì thật sự chẳng đáng chút nào.

Sau khi Hoàng Thiên đã hiểu ra được điều này thì anh cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng mà tắt điện thoại di động của Tiêu Đông Mai.

Điều này có nghĩa!

Tiêu Đông Mai nhìn thấy Hoàng Thiên tắt máy của bà ta đi, vậy là tia hy vọng cuối cùng của bà ta cũng đã không còn nữa.

Bà ta nhìn Hoàng Thiên một cách sợ sệt, Tiêu Đông Mai lại tiếp tục run lẩy bẩy, bà ta rất sợ Hoàng Thiên dùng dao đoạt mạng bà ta.

Mặc dù Hoàng Thiên đã quyết định không giết chết Tiêu Đông Mai nhưng anh không muốn cứ như vậy mà bỏ qua cho bà tai Nếu như Hoàng Thiên không thể khiến cho Tiêu Đông Mai bỏ đi triệt để cái lối suy nghĩ kia thì anh thà giết bà ta còn hơn.

“Cậu chủ, cậu, cậu…

Cũng bởi vì sợ chết nên bây giờ Tiêu Đông Mai không thể ăn nói một cách mạch lạc được.

Hoàng Thiên lười phải nói chuyện với bà †a, anh quay sang nói với Tiêu Tấn và Anh Phó: “Lôi bà ta ra ngoài, đánh gấy chân chó của bà ta cho tôi, đánh bà ta đến gần chết thì nói tiếp!”

Chuyện này…

Cả Tiêu Tấn và Anh Phó đều cảm thấy hơi sửng sốt, dù sao thì Tiêu Đông Mai cũng là người đàn bà của cha Hoàng Thiên, vả lại với kinh đô của ông cụ Hoàng thì bọn họ cũng khá là kiêng dè.

Khi Hoàng Thiên thấy Tiêu Tấn và Anh Phó đang chần chừ thì anh lập tức đảo đôi mắt lạnh lẽo như băng mà liếc nhìn hai người bọn họ.

“Dại”

Cả Tiêu Tấn và Anh Phó đều bị ánh mắt của Hoàng Thiên làm cho hết hồn, bọn họ vội vàng tuân theo anh, bước tới chỗ Tiêu Đông Mai và lôi bà ta ra ngoài.