Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 269




“Hoàng Thiên, cậu đừng có kϊƈɦ động, chúng ta vẫn nên từ từ nói chuyện.”

Đúng lúc này Tiêu Đông Mai cười lạnh một cái, lên tiếng, ánh mắt nhìn Hoàng Thiên tràn đầy sự khoe khoang.

“Nói đi, bà muốn thế nào?”

Hoàng Thiên cực lực áp chế lửa giận trong lòng, nhưng mà trong lòng anh cũng đã thầm thề, ngày hôm nay tuyệt đối không để cho Tiêu Đông Mai đi ra khỏi chỗ này.

“Ha ha, chúng ta đấu với nhau cũng lâu như vậy rồi, tôi còn tưởng cậu đã biết điều chứ? Muốn giữ lại mạng cho vợ cậu, cậu chỉ cần đồng ý với điều kiện của tôi.”

Tiêu Đông Mai cười khẽ một tiếng, chậm rãi đứng dậy.

“Điều kiện gì?”

Hoàng Thiên vì lo cho Lâm Ngọc An, ép cục tức trong lòng xuống, mở miệng hỏi Tiêu Đông Mai.

“Chim sáo đá, đưa bản hiệp nghị cho cậu ta, để cậu ta ký vào.”

Tiêu Đông Mai nói với người đàn ông tóc bạc bên cạnh.

Người đàn ông gọi là Chim sáo đá kia hừ lạnh một tiếng, lấy từ trong túi ra một tệp tài liệu, đi tới trước mặt Hoàng Thiên đưa cho anh.

“Cậu Thiên, xem qua một chút, chỉ cần ký tên, thì hiệp nghị này sẽ lập tức có hiệu lực.”

Vẻ mặt Chim sáo đá đầy sự khiêu khích, ông ta nở nụ cười khoe khoang với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cầm lấy tệp tài liệu, nhìn sơ qua một chút, nội dung trong đó rất rõ ràng, đó chính là Hoàng Thiên tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Hoàng, chấp nhận không mang theo bất cứ thứ gì rời khỏi nhà họ Hoàng, từ đây không còn bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Hoàng nữa.

Tuy rằng nếu như anh ký tên vào đó thì hợp đồng này chưa chắc đã có hiệu lực một trăm phần trăm, nhưng chỉ cần một tờ hợp đồng này cũng đủ để nhìn ra dã tâm của Tiêu Đông Mai và sự vô liêm sỉ của bà ta.

Thứ bà ta muốn, chính là gia sản nghìn tỷ của nhà họ Hoàng, muốn chờ sau khi Hoàng Văn Thành chết, một mình độc chiếm phần gia sản này. .

||||| Truyện đề cử: Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn (Đoạt Lại Vợ Yêu) |||||

Đương nhiên Hoàng Thiên hiểu rõ chuyện này, nhưng anh cũng cảm giác được Tiêu Đông Mai bị ɖu͙ƈ vọng che mờ mắt, cho dù anh ký vào tờ hiệp nghị này, Tiêu Đông Mai thật sự có thể độc chiếm gia sản của nhà họ Hoàng một mình được sao? Tất nhiên là không thể?

“Ha ha, cha của tôi lại không hồ đồ, sao ông ấy có thể đưa toàn bộ gia sản cho bà?”

Hoàng Thiên cười lạnh lùng.

“Phụt… Ha ha, cậu chưa từng nghe câu gió thổi bên tai vô cùng lợi hại sao? Chuyện này cậu không cần phải lo, chính tôi sẽ tự có cách.”

Tiêu Đông Mai mỉm cười đắc ý.

Hoàng Thiên chỉ hận không thể lập tức xé xác người đàn bà này ra. Ân oán trước kia tạm thời không đề cập đến, chỉ cần dựa vào việc hiện tại bà ta càn quấy không coi ai ra gì, ngay cả ý định muốn giết người Hoàng Thiên cũng có!

“Bản lĩnh quyến rũ người khác của bà, đương nhiên là tôi biết. Nhưng bà cũng đừng có đắc ý vênh váo vội, hôm nay, bà đừng hòng nghĩ tới việc bình an rời khỏi đây!”

Hoàng Thiên lạnh giọng nói.

Sắc mặt Tiêu Đông Mai hơi thay đổi, bà †a phát hiện, giờ phút này, toàn thân Hoàng Thiên tỏa ra lệ khí, đúng là bộ dạng muốn giết người.



“Chim sáo đá, thằng nhóc này uy hϊế͙p͙ tôi, ông nói nên làm sao bây giờ?”

Tiêu Đông Mai quay đầu hỏi Chim sáo đá.

Chim sáo đá nở nụ cười hèn mọn, ánh mắt gã dừng ở trêи người Lâm Ngọc An.

“Cái này thì dễ nói, tôi sẽ khiến cho cậu Thiên đây sống không bằng chết.”

Chim sáo đá nói, sau đó vẫy tay với người đàn ông một mắt ở xa, nói: “Con trai, vợ của Hoàng Thiên là của con, con đem cô †a vào phòng “hành sự’ đi! Không, làm ngay chỗ này, để cho cậu Thiên đây chính mắt nhìn thấy!”

Người đàn ông chột mắt kia nghe xong lập tức cảm thấy hưng phấn, ánh mắt hơi lóe lên một chút, giống như được làm Lâm Ngọc An ngay lập tức.

“Hoàng Thiên, tôi mặc kệ cậu là cậu chủ hay không phải cậu chủ, nếu như con gái của tôi xảy ra mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không để cho cậu yên!”

Trương Lan Phượng cũng nóng nảy, bà †a cũng không quỳ nữa, đứng dậy từ trêи mặt đất, chỉ vào Hoàng Thiên la lớn.

Tuy rằng hô to gọi nhỏ với Hoàng Thiên, nhưng trong lòng Trương Lan Phượng lại vô cùng thắc mắc, bởi vì Chim sáo đá gọi Hoàng Thiên là “cậu Thiên”, chuyện này khiến bà ta vừa khϊế͙p͙ sợ lại vừa kϊƈɦ động.

Chẳng đứa con rể này của mình, thật sự là cậu chủ của một gia tộc lớn hay sao?

Mặc dù trong lòng Trương Lan Phượng cực kỳ kϊƈɦ động, nhưng con gái đang còn ở trong tay người khác, mắt thấy sắp bị làm nhục, chuyện này thật sự không thể xem nhẹ.

“Quỳ tiếp cho tôi!”

Chim sáo đá nâng chân đá vào chân Trương Lan Phượng, bà ta lập tức cong chân lại, lại tiếp tục quỳ xuống.

“Hoàng Thiên! Tôi nhất định không tha cho cậu!”

Trương Lan Phượng trừng mắt với Hoàng Thiên, gào lên một tiếng.

Hoàng Thiên cũng không có tâm trạng chấp nhặt với Trương Lan Phượng, hiện tại anh đúng là bị ép tới cùng đường!

Muốn cho những người này một bài học, nhưng vợ của anh vẫn còn ở trong tay bọn họ, thật sự là làm khó Hoàng Thiên rồi.

Nhưng mắt thấy vợ của mình sắp phải chịu nhục, Hoàng Thiên không nhịn được nữa!

“Ngọc An, anh không còn lựa chọn nào khác!”

Hoàng Thiên mặc niệm ở trong lòng, sau đó anh nhanh chóng phóng về phía người đàn ông chột mắt kia!

Cho dù Lâm Ngọc An bị thương, Hoàng Thiên cũng không e dè được nhiều như vậy, cũng không thể thật sự mặc cho số phận, cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn vợ của mình chịu nhục đượ!

c Ai cũng không nghĩ tới Hoàng Thiên đột nhiên quả quyết như vậy, lại càng không nghĩ tới Hoàng Thiên thật sự dám xông lên, chẳng lẽ anh không màng mạng sống của Lâm Ngọc An sao?

Tên đàn ông chột mắt kia cũng có chút hoảng loạn. Gã tưởng rằng Hoàng Thiên đã thật sự phải khoanh tay chịu trói, lại không nghĩ tới Hoàng Thiên anh còn dám xông lên.

“Mày đi tìm chết sao?”

Người đàn ông chột mắt kia giật dữ, dừng dao nhọn chỉ vào Hoàng Thiên, ý bảo Hoàng Thiên đừng có lại gần.

Cuối cùng Lâm Ngọc An cũng chờ tới cơ hội này, ép người không nên quá đáng, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, ép người tới một trình độ nhất định, cho dù là loại người tay trói gà không chặt cũng sẽ bộc phát ra năng lực lớn!



“Rầm!”

Đầu gối Lâm Ngọc An thúc mạnh lên hạ bộ của người đàn ông chột mắt kia!

“ÁI”

Người đàn ông chột mắt hét lên một tiếng. Đàn ông sợ nhất là chiêu này của phụ nữ, thật sự là muốn mạng!

Dưới cảm giác đau đớn không chịu được, người đàn ông chột mắt buông lỏng Lâm Ngọc An, Lâm Ngọc An lập tức chạy về phía Hoàng Thiên!

Hoàng Thiên cực kỳ vui mừng, vợ của mình thật giỏi.

“Ngọc Anl”

Hoàng Thiên kϊƈɦ động tới mức suýt rơi nước mắt, anh ôm chặt Lâm Ngọc An vào trong lồng ngực, giống như sợ cô đột nhiên tan biến.

“Lên!”

Tiêu Tấn thấy mọi chuyện có chuyển biến, lập tức ra chỉ thị!

Mười mấy người dưới sự dẫn dắt của anh ta và anh Phó, đi về phía đám người Tiêu Đông Mail Không tốt!

Gương mặt Tiêu Đông Mai lúc xanh lúc trắng, bà ta vốn tưởng rằng đã có thể khống chế được Hoàng Thiên, có Lâm Ngọc An ở trong tay, Hoàng Thiên chỉ có thể mặc bà ta xâu xé.

Thế nhưng không nghĩ tới, con trai của Chim sáo đá lại vô dụng như vậy, không khống chế được Lâm Ngọc An nhu nhược yếu ớt!

Hiện tại hối hận cũng đã chậm, mắt thấy Tiêu Tấn đang xông tới, Tiêu Đông Mai lùi về phía sau một bước, bảo Chim sáo đá mang theo bốn người nghênh chiến.

Đám người Chim sáo đá này, thật ra chính là đám người ở gần thủ đô, ở một nơi hỗn tạp long tranh hổ đấu. Tiêu Đông Mai cũng bởi vì Đinh Quang Anh vô dụng cho nên mới tìm tới Chim sáo đá hỗ trợ.

Mấy tên nhìn qua thì hung dữ này, quần áo thì lố lăng khác người, nhưng lúc đánh nhau thật, lại chẳng khác gì đám mèo con, so với đám người của Hoàng Thiên, quả thật chính là đám trẻ con đánh nhau…

Không đến một phút, đám người Chim sáo đá cũng đã bị hạ gục gần hết. Một đám người đầu toàn là máu, bị đánh tới vỡ đầu chảy máu!

Tiêu Tấn và anh Phó cũng không nghĩ tới đối phương lại không chịu nổi một đòn, hai người bọn họ đúng là được mở rộng tâm mắt.

“Mẹ nó, đám người thế này cũng dám tới Thành phố Bắc Ninh nhe nanh múa vuốt?”

Anh Phó bực bội quát một tiếng.

Tiêu Tấn và đám đàn em đạp năm người này xuống dưới chân, chờ Hoàng Thiên tới xử lý.

Còn tên đàn ông chột mắt kia lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, gã cũng không dám ngông cuồng, con ngươi đảo lên đảo xuống, đang nghĩ nên chạy trốn như thế nào.

“Bộp!”

Anh Phó đá một chân vào người tên đàn ông chột mắt kia, đạp gã dưới chân.

Hoàng Thiên tức tới mức bật cười khanh khách, anh đúng là bị Tiêu Đông Mai chọc tới tức điên!

Anh buông Lâm Ngọc An ra, sau đó đi vài bước tới gần Tiêu Đông Mai, đột nhiên túm lấy tóc bà ta!