Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 263




“Đêu lên hết cả cho tao!”

Hai con ngươi của Vũ Phương Đông nổi lên những tia máu đỏ ngầu, hét lên với mấy tên đàn em đang trông chừng nhân viên của Công ty Nguyên Đạt.

Nhất thời, mấy tên thành viên của Hắc Phong Đường bên kia lập tức cùng nhau vọt tới, tụ tập lại cùng một chỗ với mười mấy người của Vũ Phương Đông ở bên này.

Đây cũng chính là kết quả mà Hoàng Thiên mong muốn, dù sao thì ngày hôm nay, những thành viên đi tới nơi này của Hắc Phong Đường, một tên cũng đừng hòng có thể toàn thân yên ổn, không chịu bất cứ thương tổn nào mà rời khỏi đây!

Hơn hai mươi tên thành viên của Hắc Phong Đường vẫn còn rất kiêu ngạo, trong tay mỗi người bọn họ đều cầm một cái côn ngắn, dáng vẻ chuẩn bị đánh nhau đúng thật là đâu ra đó, không hề kém chút nào.

Mà mười mấy người của Tiêu Tấn ở nơi này cũng là ông tổ trong việc đánh lộn, hơn một nửa trong số này đều đã từng đi theo Tiêu Tấn lăn lộn giang hồ nhiêu năm, cãi lộn đánh nhau tưởng chừng như không cân đến mạng sống nữa vậy.

Mười mấy người đàn ông, trong tay người nào cũng câm theo một cây gậy ba khúc, đồng loạt lao lên tấn công đám người thành viên của Hắc Phong Đường.

Trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, mấy chục người xen vào thành một đám đông lộn xộn, ra đòn rồi đáp trả lẫn nhau, tiếng chém giết vang lên đinh tai nhức ó!

c Hoàng Thiên không gia nhập vào chiến đoàn hỗn loạn trước mặt. Anh tin tưởng Tiêu Tấn nhất định có thể giải quyết được đám phần tử bại hoại kia, cho nên lúc này, anh tiến lên cắt đứt dây thừng giúp cho Lâm Ngọc An và rút chiếc khăn lông ra khỏi miệng của cô.

“Ông xã!”

Lâm Ngọc An bật khóc, nhào vào trong ngực của Hoàng Thiên, cô cảm thấy vô cùng tủi thân cũng vô cùng bất lự!

c Ngày hôm nay đối với Lâm Ngọc An mà nói giống như là người ngôi trong nhà cũng có thể phải hứng chịu tai họa từ trêи trời rơi xuống vậy, đang yên ổn làm việc ở công ty cũng có thể gặp phải tai bay vạ gió như thế này.

Vẫn còn may là có Hoàng Thiên tới đây cứu cô, nếu không, Lâm Ngọc An thật sự không biết được, sau ngày hôm nay chính mình sẽ có kết cục như thế nào. Sợ rằng, dù cho cô có muốn chết cũng không thể chết được, chắc chắn sẽ phải chịu hết sự làm nhục của đám người kia.

Hoàng Thiên ôm Lâm Ngọc An vào trong ngực, sau đó nhẹ nhàng võ về ở sau lưng của cô.

“Không sao, không sao nữa rồi, đừng sợ, có anh ở đây.

Hoàng Thiên dùng giọng nói dịu dàng an ủi Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An khóc rất thương tâm, bây giờ cô cũng không có tâm trí nào để mà hỏi Hoàng Thiên về chuyện một nghìn tỷ kia là như thế nào nữa mà chỉ muốn núp thật sâu vào trong ngực của Hoàng Thiên, thỏa thê khóc một trận thật lớn.

Tất cả những nhân viên của Công ty Nguyên Đạt bị bắt cóc cũng đã đứng hết dậy, bọn họ đứng ở phía xa xa nhìn hai người, trái tim cũng nhảy lên, nghẹn lại ở cổ họng.

Đặc biệt là cô tiếp tân Hoa Minh Ngọc đang đứng cùng với đám nhân viên kia, cô ấy cũng đứng ở phía xa nhìn về phía Hoàng Thiên, cảm thấy chính mình quả thực vô cùng thông minh, lanh lợi, nếu như không phải là do cô ấy gọi điện cho Hoàng Thiên, vậy thì cô ấy cùng những đồng nghiệp ở nơi này không biết sẽ gặp phải loại kết cục như thế nào nữa.

Mấy phút trôi qua, trêи mặt đất đã nằm đầy người, đa số đều là thành viên của Hắc Phong Đường.

Đừng thấy số lượng đàn em của Tiêu Tấn ít hơn, nhưng nếu bàn về đánh nhau, những tên thành viên của Hắc Phong Đường kia vẫn chưa đủ tư cách để làm đối thủ của bọn họ đâu.

Đặc biệt là phía bên này còn có Tiêu Tấn có khả năng lấy một địch mười, mà Vũ Phương Đông thì lại quá yếu, căn bản là không thể đạt được đến cùng một đẳng cấp với Tiêu Tấn.

Bốp!

“Ai nha mẹ ơi!”

Vũ Phương Đồng ngồi xổm dưới đất gào thét kêu đau, đầu của gã ta đã bị gậy ba khúc của Tiêu Tấn đập trúng, máu chảy không ngừng.

Tiêu Tấn nhảy lên, duỗi thẳng chân đá vào Vũ Phương Đông, ngay lập tức đạp bay gã ta ra ngoài.

Vũ Phương Đông ôm đầu lăn ra xa thêm mấy mét, hoa mắt ngồi dậy nhìn Tiêu Tấn, trong mắt của mặt hàng này đã lộ ra vẻ sợ hãi tràn ngập.



Tiêu Tấn cũng không để ý tới Vũ Phương Đông nữa, nhanh chóng giúp đàn em đánh ngã nốt những tên thành viên còn lại của Hắc Phong Đường, đợi khi tất cả bọn chúng đều đã nằm rạp trêи rồi thì anh ta mới dừng tay lại.

Hoàng Thiên ôm Lâm Ngọc An ngồi ở một bên, dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát hết tất cả những chuyện này.

Hoàng Thiên khá hài lòng với màn thể hiện của Tiêu Tấn.

Nhìn qua một chút, bên của Tiêu Tấn chỉ có bốn người bị thương tương đối nghiêm trọng, còn những người khác chẳng qua cũng chỉ là bị thương ngoài da, còn lại đều không có gì đáng ngại.

Nhưng phía Vũ Phương Đông và đám chân tay của gã ta thì lại vô cùng thê thảm, hơn hai mươi người đều nằm trêи mặt đất không đứng dậy nổi, nhẹ nhất cũng là vỡ đầu chảy máu, nghiêm trọng hơn thì là gấy tay gãy chân, hoàn toàn mất hết sức chiến đấu.

Vũ Phương Đông chẳng qua cũng chỉ là bị đánh cho trêи đầu nở hoa, nếu như đem ra so sánh với đám đàn em của gã ta mà nói thì, loại mặt hàng này vẫn còn chiếm được một món hời lớn.

Lúc này, sắc mặt của Hoàng Thiên u ám như đáy nước sâu, anh ôm theo Lâm Ngọc An đi tới trước mặt Vũ Phương Đông.

Thấy Hoàng Thiên bước về phía mình, Vũ Phương Đông hoảng hốt đến mức chảy ra từng dòng mồ hôi lạnh.

Cái kết quả này, gã ta có nằm mơ cũng không ngờ được tới.

Hơn hai mươi người đánh mười mấy người, đánh xong trận chiến này thật sự là đã khiến cho người ta quá mức bực bội.

“Chu, Hoàng Thiên, ông đây đúng là đã xem thường mày rồi!”

Vũ Phương Đông ngồi trêи mặt đất, hung ác trợn mắt nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, đồng thời không phục mà hét lên.

Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng xem thường, nói với Vũ Phương Đông: “Mày thì được xem là cái thứ gì, tao còn cần mày phải xem trọng hay sao?”

“Mẹ nó! Đã thoả thuận là đưa tiền thì thả người, ông đây cũng đã thả người ra rồi, tại sao mày vẫn còn ra tay như vậy nữa chứ?”

Vũ Phương Đông tức giận hét lên với Hoàng Thiên, dáng vẻ giống như là người rất có lý.

“Thằng khốn kiếp, mày đang nói chuyện phải trái đúng sai với tao đấy sao?”

Hoàng Thiên khom người xuống hỏi Vũ Phương Đông đang ngồi trêи mặt đất.

“Đúng như thế thì thế nào? Mày lật lọng mà vấn còn mặt mũi nói những lời này với tao hay sao?”

Vũ Phương Đông vô cùng tức giận nói.

Bốp bốp bốp bốp!

Hoàng Thiên đáp lời lại bằng bốn cái tát vào hai bên mặt của Vũ Phương Đông, khiến cho Vũ Phương Đông bị rơi mất bốn năm cái răng to, trong miệng toàn là máu!

“Nếu như mày đã cố tình muốn nói đến chuyện phải trái đúng sai, vậy thì đã không thể ra tay với vợ của tao rồi mới phải! Có bản lĩnh thì cứ nhắm vào Hoàng Thiên tao mà giải quyết, nhắm vào vợ của tao thì được coi là loại biện pháp gì?”

Hoàng Thiên càng nói càng tức giận, tung lên một cú đá, hung hăng hất tung cằm của Vũ Phương Đông lên.

“ối al”

Tiếng kêu gào thảm thiết của Vũ Phương Đông thể hiện ra một nỗi đau đến thấu tim, cằm của gã ta bị Hoàng Thiên đá cũng thiếu chút nữa gấy vụn!

“Hết từ rồi à? Vừa rồi không phải vẫn còn rất thích nói đạo lý hay sao?”

Hoàng Thiên nắm lấy tóc của Vũ Phương Đông, kéo đầu của gã ta lên để gã ta đối diện với chính mình, sau đó giận dữ hỏi.



Vũ Phương Đông thật sự không còn lời nào có thể nói nữa. Chuyện Hoàng Thiên lật lọng gã ta cũng không có cách gì để nói nổi, nhưng mà gã ta bắt cóc vợ của Hoàng Thiên, sau đó lợi dụng chuyện này để uy hϊế͙p͙ Hoàng Thiên, nếu nói ra thì, dường như Vũ Phương Đông gã ta càng không có chút liêm sỉ nào.

Hơn nữa Vũ Phương Đông cũng đã nhìn ra được, Hoàng Thiên cũng không phải là người bình thường, lần này tay của gã ta quá đen rồi, thực sự đã bị đánh vào chỗ chết rồi!

“Nói chuyện! Nếu còn tiếp tục giả câm nữa, ông đây cắt đầu lười của mày để cho cả đời này mày được trở thành người câm luôn!”

Tiêu Tấn tức giận, lấy con dao găm ra, bày ra tư thế sẵn sàng xuống tay.

Vũ Phương Đông bị dọa cho sợ mất mật, dáng vẻ hung ác dữ tợn của Tiêu Tấn thật sự không hề giống như chỉ đang đơn thuần là hù dọa người khác.

“Vâng vâng vâng, anh Thiên, là tôi không biết phải trái, tôi không nên ra tay với vợ của anh”

Vũ Phương Đông bị dọa sợ đến tè cả ra quần, vội vàng khua tay, mềm mỏng nói.

Hoàng Thiên chau mày, anh xem thường nhất chính là loại người như thế này.

“Mày muốn ngang ngược thì cứ ngang ngược đến cuối cùng đi! Hiện tại lại giả bộ thành cháu trai hèn mọn làm gì?”

Hoàng Thiên giận dữ hỏi, túm lấy tóc Vũ Phương Đông, sau đó kéo Vũ Phương Đông lên.

Đây không phải là lần đầu tiên Vũ Phương Đông phải nhận lấy sự tàn bạo của Hoàng Thiên, lần trước bị Hoàng Thiên đánh đến giờ gã ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

“Cậu Thiên, cậu Thiên, chúng ta có gì thì từ từ nói, đừng như thế này…”

Vũ Phương Đông hoảng sợ nhìn Hoàng Thiên, giờ phút này gã ta chỉ là một tên hề tham sống sợ chết mà thôi.

“Bây giờ mới biết có lời thì từ từ mà nói hay sao? Cho rằng tiền của tao dễ tiêu đến như vậy hay sao, mày có còn mạng để mà tiêu xài một nghìn tỷ đó nữa hay không đây?”

Hoàng Thiên hỏi.

“Một nghìn tỷ kia tôi một đồng cũng không dám đòi nữa, cậu Thiên, anh tha cho tôi đi.”

Vũ Phương Đông bị dọa cho sắp phát khóc, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên để mà cầu xin nữa thôi.

“Mới vừa rồi mày vẫn còn muốn tao quỳ xuống dưới chân mày?”

Trong mắt Hoàng Thiên toát ra vẻ lạnh lão, cản răng nghiến lợi nói.

Lụp bụp.

Vũ Phương Đông lập tức quỳ xuống dưới chân Hoàng Thiên, vừa tự tát vào mặt của chính mình vừa run giọng nói: “Là do tôi gan †o hơn trời, cậu Thiên, tôi quỳ xuống cầu xin anh còn không được hay sao?”

Hoàng Thiên càng nhìn cái tính tình này của Vũ Phương Đông thì lại càng cảm thấy con nghé này đáng ghét vô cùng.

Khi giành được quyền thế thì không ngừng kiêu ngạo, khi mất quyền lực thì lại lập tức giả làm cháu trai, nghĩ rằng bày ra dáng vẻ cầu xin hèn mọn như vậy thì chính mình sẽ không làm sao à? Trêи đời này làm sao có thể có được món hời như thế chứ!

Nhưng mà Hoàng Thiên cũng đã dự đoán trước được rồi, cái tên Vũ Phương Đông vừa không có lá gan cũng không có đầu óc này ngày hôm nay lại dám cùng với đám phần tử cặn bã này bất ngờ đánh lén, bắt cóc người của Công ty Viễn Đạt, nhất định là vì sau lưng có người sai khiến, chỉ đạo.

Còn về phần có liên quan đến Tiêu Đông Mai hay là không, Hoàng Thiên vẫn không thể chắc chắn được một trăm phần trăm.

“Là ai đã sai mày đến đây?”

Hoàng Thiên đột nhiên lạnh lùng hỏi Vũ Phương Đông.