Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 143




Định Mạnh bị vặn tay, bắt phải đứng trước mặt Hoàng Thiên, trong lòng ông ta thấy không phục.

Lăn lộn nhiều năm như vậy, thực lực và địa vị của Đinh Mạnh ở thành phố Bắc Ninh này chỉ đứng sau có Lã Việt, ông ta cũng là một nhân vật có tiếng trong giới ngâm ở đây.

Vậy mà hôm nay lại nhục nhã như vậy.

Đứng trước cửa nhà mình mà vẫn bị đánh lại, còn bị vặn ngược tay lại như thế nữa. Đinh Toàn thấy nhục nhã vô cùng.

“Hoàng Thiên, mày dám làm như vậy với tao à, mày cứ chờ đấy!”

Đinh Mạnh nghiến răng nghiến lợi, tức giận gầm lên với Hoàng Thiên.

“Ha ha, tôi chờ ông đấy, xem ông có thể làm được gì?”

Hoàng Thiên cười lạnh rồi nói với Đinh Mạnh.

“Giết cả nhà mày!”

Ánh mắt hung ác của Đinh Mạnh nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, rít lên mấy từ kia từ trong kẽ răng.

Đột nhiên, vẻ sát khí hiện lên trêи mặt Hoàng Thiên.

Điều anh không thể chịu đựng được nhất chính là có kẻ dám đe dọa đến gia đình anh.

“Ông quả thật quá ngu ngốc khi dám uy hϊế͙p͙ tôi: Hoàng Thiên bình tĩnh nói rồi tát vào khuôn mặt già nua của Đinh Mạnh hàng chục cái tát.

Âm thanh vang lên không dứt, Hoàng Thiên càng tát càng mạnh. Anh đánh tới mức Định Mạnh phải kêu ra tiếng Mán luôn.

Định Mạnh muốn chống lại nhưng hoàn toàn bất lực. Cánh tay của ông ta bị vặn chặt nên chỉ còn nước chịu đánh.

“Hoàng Thiên, đồ khốn nạn. Mày có biết mày đang làm gì không? Mày đang tìm cái chết đấy.”

Đinh Mạnh vẫn không chịu khuất phục, lớn tiếng mắng chửi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đánh lão già Đinh Mạnh vẫn chưa phục kia. Càng đánh anh càng tức giận, cuối cùng anh tháo một chiếc giày ra.

“Mày, mày định làm gì?”

Đinh Mạnh cảm thấy sắp sửa có chuyện không hay sắp xảy ra. Cuối cùng ông ta cũng không thể kiêu ngạo được nữa mà kinh hãi nhìn Hoàng Thiên.

“Làm gì à? Giết chết ông!”

Hoàng Thiên hét lên rồi cầm đôi giày lên, dùng đế nện mạnh vào mặt Đinh Mạnh.

Bốp bốp bốp bốp… Hoàng Thiên dùng lực rất mạnh, hơn nữa còn cầm cái đế giày mà đánh. Chỉ một lúc sau, Đinh Mạnh đã rụng năm sáu cái răng.

Mồm Đinh Mạnh đầy máu. Ông ta nhổ máu trong miệng ra, kèm theo đó là sáu cái răng cùng một lúc.

“Không phải ông không phục à? Máu sói của ông không phải ghê gớm lắm à? Hôm nay tôi sẽ đánh đến khi ông phục thì thôi.”

Lửa giận của Hoàng Thiên bốc lên, anh chửi mắng Đinh Mạnh rồi lại đánh ông ta thêm một trận nữa.

Đinh Mạnh thật sự quá thảm. Ngoại trừ bốn chiếc răng cửa ra thì toàn bộ những chiếc răng khác đều đã rụng hết, hai bên má còn bị xé toạc.

Mấy tên tay chân của hội Sói Điên vô cùng sợ hãi, chỉ dám bò trêи mặt đất, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Thường ngày bọn chúng đều vô cùng hung dữ, ra tay độc ác. Nhưng đến hôm nay, tất cả bọn chúng đều bị cách ra tay tàn độc của Hoàng Thiên làm cho kinh hãi.

“Mẹ nó, nếu bàn đến độ tàn nhẫn thì cả một đám bọn mình cũng không qua mặt được Hoàng Thiên.”

“Đúng vậy, ra tay quá độc ác…”

“Anh Lưu, anh nghĩ tên Hoàng Thiên kia có đánh chúng ta như thế không?”

Mấy tên tay chân của hội Sói Điên nằm bò trêи mặt đất, ôm đầu, khẽ lẩm bẩm. Bọn chúng thật sự sợ rằng Hoàng Thiên cũng sẽ đánh bọn chúng như vậy.

Định Mạnh thật sự không thể chịu được nữa, ngay cả khi ông ta mình đồng da sắt thì cũng không thể chịu nổi kiểu cú đánh liên hoàn như thế.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa. Hoàng Thiên, Hoàng Thiên. Tôi không chịu nổi nữa rôi.

Mồm mép Đinh Mạnh như có gió lùa vào, ông ta lớn tiếng cầu xin Hoàng Thiên tha mạng.



“Ông nói tôi đừng đánh nữa là tôi phải nghe theo lời ông không đánh nữa? Vậy mặt mũi của tôi biết để đâu?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói rồi tát thêm vài cái nữa.

“Đừng, đừng. Anh Thiên, anh bao dung đại lượng, xin anh đừng đánh tôi nữa.”

Định Mạnh nói vội vàng.

“Nếu như ông cứ cứng đầu đến cùng với tôi thì có lẽ tôi còn kính trọng ông, coi ông như một anh hùng thực sự.”

Hoàng Thiên vừa đánh vừa nói.

Thật sự Đinh Mạnh không thể chịu đựng thêm được nữa. Nhưng ông ta nghe Hoàng Thiên nói vậy thì lại tỏ ra vẻ cứng rắn: “Con mẹ nó, mày đánh tao tiếp thì tao liều mạng với mày.”

“Ha ha, ông dám huênh hoang với tôi như thế à? Xem ra tôi vẫn chưa đánh đủ rồi, ông vẫn còn chưa phục phải không?”

Hoàng Thiên phá lên cười, tay anh vẫn không ngừng lại, tiếp tục Đinh Mạnh thật mạnh.

Chiếc giày da này trong một một chốc mà đã đánh Đinh Mạnh được hơn một trăm cái.

Đinh Mạnh khóc rưng rức. Đúng vậy, đường đường là ông trùm máu mặt của hội Sói Điên mà bị Hoàng Thiên dùng đế giày đánh đến mức khóc lóc tèm lem.

Cũng không thể trách Đinh Mạnh không giữ được thể diện. Bị đánh như vậy thì ai có thể chịu được cơ chứ?

Nhìn lại Đinh Mạnh, ông ta đúng là bị đánh cho thảm hại. Hai lỗ mũi chảy máu, miệng bị đánh đến lệch đi, hai bên mặt sưng lên như hai ngọn núi. Mặt ông ta bây giờ như quả dưa lật ngược, đầu nhỏ đuôi to.

“Anh Thiên, anh đừng đánh nữa. Tôi cầu xin anh, tôi chịu không nổi nữa rồi …”

Đinh Mạnh khóc lóc thảm thiết và hoàn toàn chịu thua Hoàng Thiên.

Tiêu Tấn và anh Phó ngơ ra nhìn. Bọn họ không ngờ là Hoàng Thiên lại tàn nhẫn như vậy?

Mấy tay chân của Lã Việt đứng gần đó cũng mắt chữ O mồm chữ A, không ai nghĩ rằng Hoàng Thiên lại ra tay đánh người mạnh như thế.

“Bác trai, bác gái, hai người lại đây.”

Hoàng Thiên quay lại gọi đôi vợ chồng già vào.

Hai người họ không dám đến gần nhà họ Đinh nhưng bây giờ Hoàng Thiên đang có ở đây nên bọn họ mới dám bước vào.

Nhìn thấy bộ dạng của Đinh Mạnh sau khi bị Hoàng Thiên đánh, đôi vợ chồng già vừa thở phào vừa sợ hãi, cả kinh đến mức không dám nói gì.

“Ông Mạnh, ông có biết bọn họ không?”

Hoàng Thiên chỉ vào cặp vợ chồng già và hỏi Định Mạnh.

Đinh Mạnh ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng ông ta cũng biết tại sao Hoàng Thiên lại đánh ông ta mạnh như vậy.

Sao có thể không biết được? Con gái của đôi vợ chồng này đã bị ông ta bắt giữ mấy ngày nay hôm nay. Hai ngày trước, cặp vợ chồng già này còn đến đòi ông ta trả lại con gái nhưng ông ta đã đuổi họ ra ngoài.

“Tôi biết.”

Đinh Mạnh nhỏ giọng đáp.

“Ông biết phải làm thế nào chưa?”

Hoàng Thiên hỏi Đinh Mạnh.

“Tôi biết. Tôi biết rồi.”

Đỉnh Mạnh gật đầu lia lịa, sau đó quay đầu nói với tên tay chân đang bò trêи mặt đất: “Anh Lục, mau đưa cô Mẫn ra đây để trả lại cho hai người bọn họ.”

Tên tay chân tên là anh Lục của hội Sói Điên không nằm sấp ra nữa mà đứng dậy trở về biệt thự.

Không bao lâu sau, cô gái tên Mẫn kia được đưa ra ngoài.

Hoàng Thiên liếc nhìn cô gái kia. Cô gái này thật sự rất xinh đẹp, dáng người rất chuẩn nhưng ánh mắt lúc này lại đờ đẫn, bộ dạng chán nản không thiết gì nữa.

“Mẫn ơi!”

“Con gái!”

Hai vợ chồng già khóc nức lên đầy đau đớn rồi ôm chầm cô con gái vào lòng.



Cô gái biết rằng mình vừa thoát khỏi móng vuốt của quỷ. Cô tựa vào đầu cha mẹ rồi khóc òa lên.

Hoàng Thiên nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng càng thêm tức giận.

Bốp!

Hoàng Thiên dùng đế giày đánh lên đầu Đinh Mạnh, chỗ bị đánh rách toác ra.

“Mẹ nó, xem chuyện tốt mà ông đã làm Hoàng Thiên tức giận hét lên.

Đinh Mạnh thật sự muốn chết quách đi cho rồi. Ông ta bị Hoàng Thiên hành hạ ra như thế này, không chỉ đau đớn mà thể diện của ông ta cũng mất sạch rồi.

Sau này ông †a còn có mặt mũi nào để lăn lộn tiếp ở cái thành phố Bắc Ninh này đây?

“Mau cúi đầu trước ân nhân đi con.”

Bà cụ kéo tay con gái, định quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhanh chóng đỡ cô gái dậy và nhẹ giọng nói với cô: “Cô mau về nhà với bố mẹ cô đi.”

“n nhân, sau này tôi nhất định sẽ trả ơn cho anh.”

Cô gái nhớ kỹ vẻ ngoài của Hoàng Thiên, cúi đầu chào anh rồi cùng cha mẹ rời đi.

Hoàng Thiên không muốn cô phải trả ơn cho anh. Anh đã xử lý Đinh Mạnh xong xuôi rồi, bây giờ anh chỉ nghĩ tới Đinh Toàn và Grusen thôi.

Bây giờ Hoàng Thiên đã cảm nhận được rằng Đinh Toàn và Grusen nhất định không có ở nhà.

Nếu bọn chúng có ở nhà thì nhất định không để yên như vậy.

“Đinh Mạnh, ông muốn sống nữa không?”

Hoàng Thiên nhìn Đinh Mạnh rồi lạnh lùng hỏi.

Định Mạnh đã mất đi tôn nghiêm của người đứng đầu hội Sói Điên. Ông ta gặp phải Hoàng Thiên, phải chịu những chuyện như thế này rồi nên ông ta không còn dám điên cuồng nữa.

“Đương nhiên là tôi muốn sống tiếp rồi.

Anh Thiên, anh có điều kiện gì thì cứ nói ra đi, nếu tôi làm được thì tôi nhất định sẽ làm.”

Đinh Mạnh nhanh chóng thương lượng với Hoàng Thiên.

“Ha ha, ông khúm núm như vậy mà còn đòi làm đại ca à?”

Hoàng Thiên chế nhạo.

“Đúng, đúng, những gì anh dạy đều đúng cả. Khi về rồi tôi nhất định sẽ giải tán hội Sói Điên.

Cứ cái gì hay thì Đinh Mạnh sẽ nói cái đó. Ông ta chỉ muốn qua được cửa ải ngày hôm nay thôi, rồi sau này sẽ tìm cơ hội báo thù Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên biết loại người như ông ta không đáng tin. Lúc này anh mới cười lạnh rồi nói với Đinh Toàn: “Thả ông đi cũng được nhưng ông phải nói cho tôi biết con trai ông và Grusen đang ở đâu.”

Khuôn mặt Đinh Mạnh đầy vẻ ép buộc, ông ta há hốc mồm đứng đó nhưng từ đầu đến cuối không hé ra một lời.

Hoàng Thiên đánh người mạnh tay như thế nào ông ta cũng biết được rồi. Dĩ nhiên ông ta không muốn con trai mình cũng bị đánh kiểu này.

“Không muốn nói à?”

Hoàng Thiên cười lạnh rồi lắc lắc đôi giày da trong tay.

“Không, không, anh Thiên, tôi sẽ nói.”

“Nói”

“Con trai tôi không có ở nhà, tôi cũng không biết nó đi đâu nữa.”

Đỉnh Mạnh nói với vẻ không tự tin.

“Không biết à? Hừ, tôi nghĩ một lát nữa thì ông sẽ biết thôi.”

Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng rồi lại cầm chiếc giày lên.