Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 138




Vợ của anh lại đi cùng một người đàn ông khác.

Hoàng Thiên nghe Lã Việt nói vậy trong điện thoại thì vô cùng kinh ngạc.

Anh đã đưa Lâm Ngọc An về đến nhà rồi mà sao cô còn tới nhà hàng Thiên Đường làm gì nữa? Cô lại còn đi chung với một người đàn ông?

Cô làm những chuyện lạ lùng như vậy làm gì, Hoàng Thiên cảm thấy rất khó tin.

“Vợ tôi đi cùng ai vậy?”

Hoàng Thiên hỏi Lã Việt ngay.

“Hai đứa em của tôi đang lái xe theo đuôi bọn họ. Bây giờ tôi sẽ tới đó ngay. Anh Thiên, tốt nhất bây giờ anh cứ tới nhà hàng của tôi đã rồi làm rõ xem rốt cuộc là ai đưa vợ anh đi.”

Lã Việt nói trong điện thoại như vậy.

“Được.”

Hoàng Thiên cúp máy, tình hình đang có vẻ không ổn. Anh quá hiểu Lâm Ngọc An, bình thường cô không có ai là bạn khác giới cả nên chắc chắn không thể có chuyện tự nhiên cô đi ăn cơm cùng một người đàn ông khác và càng không thể có chuyện cô đi theo người ta được.

Còn ai là người đã đưa Lâm Ngọc An đi và vì sao Lâm Ngọc An lại đi theo người đàn ông đó thì phải tới nhà hàng Thiên Đường thì anh mới biết rõ được.

Mặc dù có Lã Việt và đàn em đang theo đuôi rồi nhưng Hoàng Thiên vẫn cảm thấy không yên tâm. Bây giờ anh đuổi theo cô thì đã không kịp rồi nên chỉ còn cách tới nhà hàng Thiên Đường trước.

Anh nhanh chóng lái xe đi, chưa tới mười phút sau anh đã có mặt ở nhà hàng Thiên Đường của Lã Việt.

Nhà hàng này ở trung tâm của thành phố, lần trước Trương Lan Phương ép Lâm Ngọc An gặp Trịnh Hiếu Phong cũng chính tại nhà hàng này.

Hoàng Thiên cũng quen biết Lã Việt ở nhà hàng này.

Lúc này bên trong nhà hàng, người quản lý đeo mắt kính kia đã thu xếp, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ.

Người quản lý đeo kính dẫn theo mấy nhân viên phục vụ đứng xung quanh một người phụ nữ.

Ngay khi Hoàng Thiên bước vào, người quản lý đeo kính đã nhận ra anh ngay. Ấn tượng của anh về Hoàng Thiên rất rõ ràng, có lẽ cả đời cũng không quên nổi.

“Anh Thiên, anh đến rồi ạI”

Người quản lý đeo mắt kính bước nhanh tới nói mấy câu chào hỏi đón tiếp Hoàng Thiên.

Nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của người quản lý kia, anh ta biết đã xảy ra một chuyện lớn rồi. Vợ của sếp Hoàng Thiên bị người ta đưa đi, chuyện này nhất định không phải là một chuyện bình thường.

Hoàng Thiên không nói gì cả, trong lòng anh lúc này đang rất hỗn loạn. Anh kinh ngạc nhìn thấy người phụ nữ bị mấy người phục vụ kia bao quanh, hóa ra người phụ nữ đó là Trần Giang.

Trần Giang không ở nhà mà tới đây làm gì vậy?

Hoàng Thiên cảm thấy hơi khó hiểu. Anh chỉ vào Trần Giang rồi hỏi người quản lý đeo mắt kính: “Sao cô gái kia lại ở đây?”

“Có thể anh Thiên khống biết, vợ của anh đi cùng cô gái kia tới đây ăn cơm. Sau đó có một người đàn ông đi vào và đưa vợ của anh rời khỏi nhà hàng luôn.”

Người quản lý nói bằng giọng rất tức giận rồi sau đó chỉ vào Trần Giang nói: “Khi tôi biết được chuyện này tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi, nên tôi mới không để cho cô gái kia đi và gọi điện ngay cho ông Lã Việt để thông báo cho anh biết.”

“Ừ”

Hoàng Thiên vỗ vai người quản lý đeo kính rồi nghĩ thầm: Anh bạn này đúng là rất tận tâm và tỉ mỉ, lần này cũng may có anh ta ở đây.

“Có chuyện gì vậy Trần Giang? Sao Lâm Ngọc An đi cùng với cô vậy?”

Hoàng Thiên nhìn Trần Giang rồi hỏi.

Hiện tại Trần Giang cũng cảm thấy rất lo lắng. Tự nhiên cô bị mấy người phục vụ này giữ lại rồi bây giờ cả Hoàng Thiên cũng đến đây nữa, cô ta biết chắc rằng mình không thể đi khỏi đây được rồi.

“Hứ, việc gì tôi phải nói cho anh biết?

Anh cứ như đang thẩm vấn ấy nhỉ? Tôi không muốn để ý tới anh lắm đâu.”

Trần Giang hừ lạnh một tiếng rồi bày ra vẻ mặt ngông nghênh với Hoàng Thiên.

Trước đây Hoàng Thiên cũng không phải chỉ quen biết xã giao Trần Giang, nhưng bây giờ lòng anh đang nóng như lửa đốt rồi, anh không còn kiên nhãn để nhìn bộ dạng bây giờ của cô ta.



“Nếu như cô không nói, tôi sẽ cho cô biết tay.

Hoàng Thiên bước vài bước tới trước mặt của Trần Giang. Anh nắm lấy cổ áo của cô ta rồi nhấc cô ta khỏi ghế.

Lúc này, lửa giận ngập đầy trong hai mắt của Hoàng Thiên, dường như không có gì có thể khống chế được.

Hoàng Thiên như vậy khiến cho Trần Giang vô cùng sợ hãi. Khoảnh khắc ấy Trần Giang tưởng chừng như anh đang muốn giết người vậy.

“Anh muốn làm gì? Buông tôi ra.”

Trần Giang, ngang ngạnh nói lại Hoàng Thiên.

Cô ta nghĩ rằng Hoàng Thiên vẫn sẽ chiều mình.

Bốp!

Hoàng Thiên đang rất lo lắng, anh chẳng còn tâm trạng nào nghe Trần Giang ầm ï nữa, vậy là một cái tát giáng thẳng xuống mặt Trần Giang.

Trần Giang kêu lên một tiếng, vẻ ngang ngạnh ban nấy của cô ta cũng nhanh chóng biến mất.

“Còn muốn bị đánh nữa không? Trần Giang, tôi nói cho cô biết tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy. Nếu như hôm nay cô còn giả vờ giả vịt với tôi thì tôi sẽ lột da cô.”

Một tay Hoàng Thiên túm cổ áo của Trần Giang, một tay chỉ thẳng vào mặt cô ta rồi nắng to.

Trần Giang thấy Hoàng Thiên thật sự lo lắng đến phát điên điên rồi, cô ta cũng đang vô cùng sợ hãi.

“Hoàng Thiên, Hoàng Thiên anh bình tĩnh lại đã rồi tôi nói được không?”

Trần Giang run rẩy nói với Hoàng Thiên.

“Nói đi!”

“Vâng, tôi nói đây. Ngọc An bị Đinh Toàn đưa đi rồi…”

Trần Giang nói càng ngày càng bé, không dám nhìn thẳng vào Hoàng Thiên.

Đinh Toàn?

Hoàng Thiên nghe thấy vậy thì trái tim anh như run lên.

Bị Đinh Toàn đưa đi nhất định là có chuyện.

Lần đầu tiên Đinh Toàn nhìn thấy Lâm Ngọc An hắn đã lộ rõ sự ɖâʍ dê của mình ra ngoài rồi, từ lâu Hoàng Thiên đã nhìn ra chuyện đó. Đinh Toàn nhất định không có ý gì tốt đẹp với Lâm Ngọc An.

Một tên háo sắc như vậy mà dẫn Lâm Ngọc An đi. Thật không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.

Nhưng sao Lâm Ngọc An lại đồng ý đi cùng Đinh Toàn? Hoàng Thiên không nghĩ ra được câu trả lời cho câu hỏi này.

“Vợ tôi tự nguyện đi theo Đinh Toàn sao?”

Người quản lý đeo kính nhớ lại rồi nói với Hoàng Thiên: “Có lẽ là tự nguyện đi cùng. Tôi không nhìn thấy vợ anh phản kháng gì. Nếu như cô ấy có phản kháng thì chúng tôi nhất định không để cho người đàn ông kia đưa cô ấy đi đâu”

Như vậy lại càng làm Hoàng Thiên cảm thấy khó hiểu hơn. Anh nhìn Trần Giang, anh biết cô ta còn điều gì đó muốn nói.

“Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

Hoàng Thiên hỏi.

Trần Giang thấy Hoàng Thiên như sắp điên lên. Nếu cô ta không nói thật hết mọi chuyện thì có lẽ Hoàng Thiên sẽ giết chết cô †a không chừng.

Trần Giang sợ hãi không dám giấu diếm gì nữa. Cô ta nói với Hoàng Thiên: “Ngọc An đã uống loại nước có thể khiến người ta nghe lời nên mới tự nguyện đi theo Đinh Toàn.”

Trong đầu Hoàng Thiên bỗng có một âm thanh lớn như tiếng nổ phát ra.

“Sao cô ấy lại theo cô tới đây ăn cơm?

Sao cô ấy lại uống loại nước có thể khiến người ta nghe lời?”

Hoàng Thiên vô cùng tức giận nhìn chằm chằm Trần Giang.



Trần Giang bị vẻ đăng đằng sát khí trêи người Hoàng Thiên làm cho sợ run rẩy. Trần Giang nghĩ rằng bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể bị người đàn ông trước mặt giết chết.

“Tôi và Trương Vĩ hẹn chị Ngọc An ra ngoài ăn cơm, tôi nói với cô ấy là muốn xin lỗi cô ấy.”

Trần Giang sợ hãi nói cho Hoàng Thiên chuyện đó.

“Rồi bỏ thuốc vào trong nước uống để Đinh Toàn đưa cô ấy đi. Có phải như thế không?”

Hoàng Thiên tức giận hỏi.

“Đúng là như vậy. Nhưng do Đinh Toàn ép bọn tôi làm như thế. Anh ta nói nếu như chúng tôi không làm theo những gì anh ta nói, anh ta sẽ làm hỏng khuôn mặt tôi và sẽ làm cho Trương Vĩ thành thái giám…”

Trần Giang nói với Hoàng Thiên bằng vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Đến bây giờ Hoàng Thiên mới hiểu rõ mọi chuyện. Hóa ra tất cả những chuyện này đều là do Định Toàn dựng lên.

Lúc chiều, Đinh Toàn dẫn theo nhiều người chủ động tới đầu hàng. Nhưng không ngờ hắn còn ủ mưu ra tay với Lâm Ngọc An.

Hoàng Thiên nghĩ thông suốt mọi chuyện. Anh nghiến chặt răng, hận không thể làm thịt Trương Toàn ngay lập tức.

Hoàng Thiên không nói thêm gì nữa. Anh thẳng chân đạp Trần Giang ngã xuống đất.

“ÁI”

Trần Giang kêu lên thảm thiết. Cô ta bị đạp ra xa cả một mét, mãi nửa ngày sau vẫn chưa đứng lên được.

Hoàng Thiên đạp rất mạnh. Ngọn lửa giận bùng lên, suýt chút nữa anh đã đạp cho cô ta ruột gan rụng rời.

“Trương Vĩ đâu?”

Hoàng Thiên quét mắt nhìn xung quanh.

Đúng là thằng ranh con đáng chết, chuyện xấu gì cũng nhúng tay vào.

“Anh Thiên, cậu ta đang trốn dưới gầm bàn chiếc bàn nhỏ.”

Một người phục vụ tinh mắt đã phát hiện ra Trương Vĩ đang trốn dưới gầm bàn.

Hoàng Thiên chau mày, anh cúi người nhìn xuống gầm bàn. Quả nhiên, Trương Vĩ đang co ro ngồi dưới gầm bàn, hai chân cậu †a run lên cầm cập vì vô cùng lo sợ.

“Ra đây ngay!”

Hoàng Thiên giơ tay lôi Trương Vĩ từ dưới gầm bàn ra.

Trương Vĩ sợ hãi kêu gào ầm ï: “Anh rể anh rể, chuyện này không liên quan đến em.

Em chỉ đi cùng chị Giang tới đây thôi.”

“Đúng là cái đồ vô tích sự! Một ngày mày không gây chuyện cho tao thì mày không chịu được à?”

Hoàng Thiên giơ cả hai tay ra, cho Trương Vĩ liền mấy cái tát.

Suốt hai ngày nay Trương Vĩ vẫn luôn ăn đòn, bây giờ lại thêm Hoàng Thiên dạy dỗ cậu ta một bài học nữa.

“Anh rể, anh đừng đánh nữa! Nếu trách thì anh phải trách Trần Giang. Thật ra người Đinh Toàn muốn tìm là Trần Giang nhưng chị ta nói rằng Lâm Ngọc An đẹp hơn nên mới bảo em đi gây sự với chị An.”

Trương Vĩ run như cầy sấy, nói hết sự thật cho Hoàng Thiên nghe: “Rồi Đinh Toàn mới bảo Trần Giang hẹn chị Ngọc An ra ngoài hôm nay. Còn bảo Trần Giang cho thuốc vào trong nước uống. Đến khi chị Ngọc An lơ mơ rồi thì Định Toàn sẽ dẫn chị ấy đi”

Hoàng Thiên càng nghe thì càng tức điên. Đến bây giờ anh mới hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào.

Vì lo lắng cho sự an toàn của Lâm Ngọc An nên Hoàng Thiên không xử lý Trần Giang và Trương Vĩ luôn. Anh đạp Hoàng Thiên một phát thật mạnh rồi nói với người quản lý đeo kính: “Trông chừng hai người này thật kỹ.

Không có lệnh của tôi không ai được phép thả hai người này ra.”

“Vâng, thưa anh Thiên.” Người quản lý đeo kính trả lời lại ngay. Anh ta cùng mấy người phục vụ giám sát chặt chẽ Trần Giang và Trương Vĩ.

Hoàng Thiên không biết Lã Việt có đuổi kịp Lâm Ngọc An hay không nên lấy điện thoại ra và gọi cho Lã Việt.

Anh gọi mấy lượt mà điện thoại của Lã Việt luôn tắt máy.