Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 103




Bữa tiệc đã bắt đầu.

Những rắc rối nhỏ vừa nãy không ảnh hưởng gì đến bầu không khí của bữa tiệc cả.

Dù sao ở trong mắt của mọi người, Cố Bách Thiên chỉ là một nhân vật không có tiếng nói, chẳng ai thèm coi trọng anh. Thậm chí vào lúc mọi người lần lượt đứng lên tặng quà, bà lớn cũng cười đến lộ cả nếp nhăn trên mặt, chắc bà đã sớm quên những chuyện mới xảy ra.

“Bà nội, đây là quà mừng thọ của cháu, chúc bà có nhiều sức khỏe, sống lâu trăm tuổi.”

Đến lượt của Lương Phúc, dù anh ta bị sưng cả nửa khuôn mặt, thế nhưng vẫn cười to đứng dậy chúc thọ bà thật lớn, sau đó dâng quà của mình lên.

“Bà nội, đây là vòng tay do chính cháu đến cửa hàng Ngọc Bảo để lựa, nó được khắc từ khối ngọc lớn lâu năm từ nước ngoài. Mọi người thường nói người có thể nuôi dưỡng ngọc, ngọc cũng có thể nuôi dưỡng người nha, chiếc vòng này nhất định có thể bầu bạn bên cạnh bà, giúp bà sống lâu trăm tuổi!” Lương Phúc giải thích cho bà nghe.

Ánh mắt của bà lớn sáng ngời. Khối ngọc lâu năm sao?

Vậy đây là một món đồ quý hiếm, chắc tổn không ít tiền đâu!

Hơn nữa, lời của cháu trai khiến bà cực kỳ hài lòng, nên bà vội nhận lấy món quà, tự mang vào tay rồi khen ngợi không ngớt: “Thật tốt, rất tốt! Thật là có phúc nha, cháu có lòng với bà quá!”

“Cảm ơn bà nội đã khen ngợi, chỉ cần bà vui, cháu cũng cảm thấy vui lòng.” Lương Phúc vừa cười vừa nói.

Cố Bách Thiên đứng từ xa nhìn thấy chiếc vòng kia, chỉ cười khinh một cái: “Khối ngọc lâu năm sao? Mình còn chưa từng thấy khối nhựa

dẻo chứ đừng nói khối ngọc lâu năm!” Bên cạnh có không ít người nghe thấy anh nói ra câu này, Lương Niệm Huyền hoảng sợ vội vàng đẩy anh một cái: “Anh đừng có ăn nói lung tung!”

Chuyện lúc nãy vừa mới được cho qua, nếu bây giờ để Lương Phúc nghe thấy thì chẳng nhẽ hai người lại đánh nhau thêm một trận nữa sao?

Hơn nữa, vòng tay làm bằng ngọc hay bằng nhựa, không lẽ bà lớn lại không thể phân biệt được?

Với hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Lương, bà lớn hiểu rõ nhưng vẫn để ở trong lòng, Lương Phúc làm gì có tiền để mua ngọc lâu năm chứ? Chẳng qua vì muốn giữ thể diện cho đứa cháu trai này nên bà mới không nói thẳng mà thôi.

Lúc này, Lương Phúc vẫn cười tươi rồi lui ra nhường chỗ cho người khác, bỗng nhiên Lương Dĩ Thâm tiến lên lôi ra một chiếc hộp gỗ màu đỏ sậm, anh ta cẩn thận đặt nó lên cái bàn trước mặt bà lớn.

“Bà nội, cháu biết bà thích sứ Hoa Lam, cho nên cháu đã lựa món quà này, hi vọng bà thích nó!”

Bà lớn vừa nghe thấy sứ Hoa Lam thì mắt sáng lên, bà vội mở chiếc hộp kia ra, lát sau, một con ngựa làm bằng sứ màu trắng tinh hiện ra trước mắt mọi người.

Lương Dĩ Thâm cẩn thận ôm con ngựa đặt lên bàn, phía dưới con ngựa còn có một con chim én nhỏ.

“Đây là... Ngựa phi nước đại sao?” Mọi người đều kinh ngạc không thôi, có vài người còn ồ lên một tiếng, dù sao thì tượng sứ “Ngựa phi nước đại” là hàng quý, tất cả những người có mặt ở đây bỗng bàn tán xôn xao.

“Tượng Ngựa phi nước đại là hàng hiếm của Việt Nam mình, ít nhất cũng vài trăm tỷ. Tuy nhiên, dù con ngựa đấy trông đẹp đấy, nhưng nó vẫn có gì đó không đúng lắm. Một con ngựa chiến không có dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, con này trông thì rất tự cao tự đại”

“Đúng vậy! Tôi đã từng thấy tượng Ngựa phi nước đại” rồi! Nếu tôi nhớ không lầm thì trong cuộc đấu giá lớn nhất tại Hồ Chí Minh năm đó, tượng này đã được mua lại bởi cụ Hà, bây giờ ông ta vẫn còn trưng bày nó trong nhà thờ họ của ổng cơ mà!”

“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nhớ ra rồi! Có điều dù bức tượng này chỉ là hàng nhái, nhưng nó vẫn là hàng hiếm từ thời nhà Nguyễn, ít nhất cũng đáng giá vài trăm triệu.”

Lần này, có rất nhiều dòng họ đến dự lễ mừng thọ của bà lớn, nói thẳng ra thì ai cũng biết đến tiếng tăm của bức tượng, đây cũng không phải bí mật gì to tát.

Dù sao Lương Dĩ Thâm cũng không ngu đến mức tự cho quà của mình là hàng thật.

Lương Dĩ Thâm cười to: “Mọi người nói không sai, bức tượng này chỉ là hàng nhái thôi! Tôi tặng nó cho bà nội là mong muốn bà gặp nhiều may mắn, bởi vì bà cầm tinh con ngựa. Hi vọng bà nội có thể dẫn dắt dòng họ chúng ta vươn xa hơn, mãi mãi trường tồn!”

“Hay, rất hay! Dĩ Thâm, cháu có lòng rồi, không uổng công bà nội thương cháu!”

Lúc này bà lớn trông có vẻ rất sung sướng, đời này bà rất thích nghe bốn từ “mãi mãi trường tồn”, những từ này cũng là tâm nguyện cả đời của bà.

Sau khi Lương Nhất Bá thấy quà tặng của Lương Dĩ Thâm, ông cảm thấy bối rối không thôi.

Không xong rồi, không xong rồi! Ông không ngờ được quà của mình lại trùng với quà của Lương Dĩ Thâm!

Hơn nữa, dù cho quà của ông cũng chỉ là hàng đạo nhái, thế nhưng giá trị hơn hẳn quà của Lương Dĩ Thâm. Lúc này ông lôi nó ra tặng thì không phải làm mất mặt cháu trai mình sao?

Đều do mình cả, muốn trở thành người tặng cuối cùng để làm gì?

Nếu ông lấy nó ra sớm hơn thì có phải tốt không?

Lương Nhất Bá tự trách bản thân, dùng chân đá hộp quà của mình ra sau ghế. Xem ra hôm nay ông không thể tặng quà được rồi, chỉ có thể nhắm mắt cho qua thôi. Nếu bây giờ tặng thì sẽ khiến mọi ngýời cảm thấy xấu hổ. Tuy nhiên, hành động của Lương Nhất Bá lại lọt vào mắt của Lương Phúc, anh cảm thấy chú mình đang giấu diếm điều gì đó. Chắc là do nhìn thấy quà của anh em bọn họ rồi nên lo lắng không dám lấy quà ra đây mà.

“Chú Hai, cháu đã thấy chú mang quà tới từ rất sớm, không biết chú tặng gì cho bà nội vậy? Không lẽ con rể của chú khiến chú mất mặt hả?”

Lúc này Lương Phúc liếc Cố Bách Thiên rồi cười một cách khinh bỉ. Người nhà họ Lương nghe vậy thì cảm thấy khó chịu, ngay cả bà lớn cũng không hài lòng.

Lương Phúc đúng là không nên nói những lời này, chẳng phải anh ta đang cố châm dầu vào lửa hay sao?

Chợt mọi người đều im lặng không một tiếng động, họ muốn xem ai là người đứng ra giải quyết chuyện này.

Chờ một lúc lâu, rốt cuộc bà lớn chỉ liếc Cố Bách Thiên một cái, sau đó hừ thêm một tiếng nữa mới chịu mở lời trước: “Nhất Bá, con chuẩn bị quà gì cho mẹ vậy, lấy ra cho mọi người nhìn một cái!”

Bà lớn lúc này đã nhìn thấy hộp quà dưới chân Lương Nhất Bá, bà nhíu mày nhắc nhở ông.

“À, đây là quà mà Bách Thiên đại diện gia đình chuẩn bị cho mẹ, có điều kém xa so với quà tặng của mọi người nên con không dám lấy ra, hay là chờ tan tiệc rồi mẹ xem sau cũng được?” Lương Nhất Bá cười xấu hổ, vốn dĩ ông muốn để Cố Bách Thiên dùng nó làm quà xin lỗi, không ngờ lại rơi vào tình huống này, Lương Nhất Bá cũng cảm thấy không dễ chịu lắm.

Thế nhưng, khi bà lớn nghe được là quà do Cố Bách Thiên chuẩn bị bà lại cảm thấy nhục nhã hơn.

“Hừ! Nó làm sao tặng được thứ gì tốt cơ chứ? Thôi bỏ đi bỏ đi, bỏ món quà đó đi cho mẹ, đừng để ở đây làm chướng mắt thêm!” Bà lớn khoát khoát tay, tự mình nói ra những lời này.

“Được, bà nội!” Lương Phúc nghe vậy thì vội vươn tay giật lấy hộp quà, sau đó mở nó ra.

Lúc này mọi người đều kinh ngạc.

“Ha ha? Ngựa phi nước đại cơ à?” Lương Phúc cười, lại là một nụ cười khinh bỉ.

Mọi người đều nhìn thấy, không ngờ họ Lương ai cũng tặng bức tượng này!

Lương Phúc đặt nó lên bàn, những người xung quanh lại bàn tán xôn xao.

Sắc mặt Lương Dĩ Thâm càng ngày càng khó coi, dù sao anh cũng không ngờ được quà tặng của mình lại trùng với quà của Cố Bách Thiên, đột nhiên anh ta cảm thấy căng thẳng.

Vì sao lại căng thẳng?

Tặng quà trùng với quà của người

chapter content


chapter content


chapter content