Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 802




Khi Triệu Hùng đi du lịch, chỉ dẫn Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A, ngoài ra cũng không có mang theo những người khác.

Anh ra ngoài để đi du lịch nên không huy động nhân lực. Hơn nữa, người của "Liệp Hộ Môn", "Tập đoàn Thiên Vương" và "Tập đoàn Hắc Kim" đã rời khỏi Quý Châu.

Với bản lĩnh của Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A, làm sao có thể để những người này vào mắt được.

Đừng nói là hai mươi, ba mươi người, cho dù có nhiều hơn ba mươi, bốn mươi người đi chăng nữa, cũng không ngăn được Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A.

Người được gọi là ông chủ Tu, với điếu thuốc ở trên miệng, chậm rãi đi tới chỗ Triệu Hùng và những người khác.

Ánh mắt hèn hạ của anh ta đặt lên người của Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh và Hoa Di mà ngắm nghía. Không thể không nói rằng, cả ba người đều là đệ nhất mỹ nữ.

Mặc dù lúc bình thường có rất nhiều người phụ nữ đẹp ở khu du lịch, nhưng vẫn có rất ít người có ngoại hình xuất chúng giống như Lý Thanh Tịnh.

"Người anh em của tôi, là do các cậu đánh làm cho bị thương phải không?"

Triệu Hùng lấy thuốc lá từ trong túi áo ra, cũng châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Đúng vậy, là do chúng tôi đánh cho bị thương."

"Cậu có biết tôi là ai không?" Ông chủ Tu hỏi.

"Ông chủ Tu, lỗ tai của tôi không bị điếc." Triệu Hùng nhả ra vài vòng khói đẹp đẽ.

"Chàng trai, cậu đánh người của tôi, tôi cho cậu hai biện pháp giải quyết. Hoặc là đem ba mươi lăm triệu ra để bồi thường, hoặc là tôi sẽ đánh gãy tay cậu. Ngoài ra, còn cho tôi mượn ba cô gái xinh đẹp này một đêm."

Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh và Hoa Di nghe thấy vậy vẻ mặt ngay lập tức thay đổi, người đàn ông này cũng càn rỡ quá rồi. Lại có thể ăn nói một cách ngông cuồng trước mặt mọi người mà nói ra những lời này, như vậy lúc bình thường anh ta còn điên rồ đến mức độ nào nữa!

Triệu Hùng nghe những lời của ông chủ Tu, không khỏi cười ha ha lên, nói: "Ông chủ Tu, anh biết tôi là ai chứ?"

"Tôi không quan tâm cậu là ai. Đến địa bàn của tôi, dù cậu có là rồng cũng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nằm xuống cho tôi."

"Khẩu khí cũng không nhỏ đấy, chỉ là tôi không biết bản lĩnh của anh có tỷ lệ thuận với khẩu khí của anh hay không?" Triệu Hùng nói: "Tôi không có ý định lựa chọn hai biện pháp giải quyết mà anh nói ra, tôi dự định chọn giải pháp thứ ba."

"Giải pháp gì?" Ông chủ Tu nói.

Triệu Hùng nói: "Dẫn theo người của anh cút ra ngoài, quyết đấu ở bên ngoài. Hoặc là người của anh ngã xuống, hoặc là người của tôi ngã xuống. Nếu anh thắng, thì tùy ý anh."

Ánh mắt của ông chủ Tu một lần nữa liếc nhìn Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh và Hoa Di, trong lòng rạo rực, gật đầu nói: "Được thôi, vậy thì chúng ta sẽ giải quyết ở bên ngoài. Đều đi ra ngoài hết cho tôi!"

Hai mươi, ba mươi người đều nhao nhao quay người đi ra ngoài.

Triệu Hùng không muốn đánh nhau ở trong nhà hàng, chủ yếu là vì không muốn để cho con gái Dao Châu của mình nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này. Ngoài ra, còn có những vị khách khác đang dùng bữa nữa.

Triệu Hùng nói với Nông Tuyền: "Nông Tuyền, một mình cậu có giải quyết được không?"

Nông Tuyền cao hứng nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Cậu chủ, yên tâm, cứ giao cho tôi. Hai phút sau, cậu hãy ra kiểm hàng." Nói xong liền nghênh ngang bước ra ngoài.

Triệu Hùng gắp một miếng thịt cho con gái Dao Châu, nói: "Dao Châu, ăn cơm tiếp đi con."

"Bố, con muốn xem chú Nông Tuyền đánh nhau với người ta." Dao Châu nói bằng giọng trẻ con.

"Không có gì tốt để xem cả, đợi con lớn lên một chút, bố sẽ cho con đi xem."

"Vâng ạ."

Dao Châu rất ngoan, cũng không ầm ĩ hay làm loạn.

Lý Diệu Linh không kìm lại được, đứng dậy đi về phía cửa. Ghé vào cánh cửa, vụng trộm nhìn ra phía ngoài.

Khi đám người ông chủ Tu nhìn thấy chỉ có một người bước ra, tất cả mọi người ai nấy đều chấn động.

Đây không phải là quá khinh người rồi sao?

Ông chủ Tu nhìn thấy Nông Tuyền dung mạo bẩm sinh khờ khạo mang dáng vẻ không được sáng sủa cho lắm, nói với cậu ấy: "Này, tên đại ngốc kia, sẽ không chỉ có một mình cậu muốn đánh nhau với chúng tôi chứ?"

"Mẹ nó chứ, anh mắng ai là đại ngốc vậy?"

"Đương nhiên là mắng anh rồi!" Tên Định Tấn nói.

Tay của anh ta chính là do Nông Tuyền đánh gãy, vì vậy mà ôm mối hận trong lòng với Nông Tuyền.

Con ngươi của Nông Tuyền trừng lên một cái, nói với Định Tấn: "Tên nhóc như cậu thật sự là thiếu đánh nhỉ?"

"Ông chủ Tu, chính là tên này đã đánh gãy xương của em." Định Tấn tố cáo với ông chủ Tu.

Ông chủ Tu dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó giẫm lên tàn thuốc ở trên mặt đất, vung tay lên nói với thuộc hạ: "Tiến lên, đánh ngã tên nhãi kia cho tôi!"

Ở trong phòng, trong lòng Triệu Hùng âm thầm tính toán thời gian. Chừng hai phút đồng hồ, anh liền đứng dậy nói với Hoa Di: "Bác sĩ Hoa, mọi người từ từ dùng bữa, anh đi ra ngoài giải quyết một chút."

Khi Triệu Hùng đi tới cánh cửa, chỉ nhìn thấy Lý Diệu Linh với vẻ mặt kinh ngạc.

Triệu Hùng nâng lấy cằm của cô em vợ, nói: "Đừng kinh ngạc, nếu em há miệng càng lớn thì cằm của em sẽ rơi xuống đấy."

"Ai da, anh rể đáng ghét. Nông Tuyền cũng thật lợi hại quá đi."

Lý Diệu Linh tận mắt chứng kiến, Nông Tuyền đã đánh toàn bộ hơn hai mươi người ngã lăn trên mặt đất.

Sau khi Triệu Hùng bước ra khỏi quán ăn, phát hiện cô em vợ Lý Diệu Linh cũng đi theo. Anh cũng không để ý tới Lý Diệu Linh, đi thẳng về phía ông chủ Tu.

Một chân Nông Tuyền giẫm lên đầu của ông chủ Tu, nhếch miệng cười nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, cơm nước xong xuôi hoạt động gân cốt một chút, thật sự sảng khoái đó! Giao cho anh đấy." Nói xong, cậu ấy rút chân xuống.

Triệu Hùng nhìn ông chủ Tu, hỏi: "Ông chủ Tu, người anh em được gọi là Định Tấn của anh e là không nói tình hình thực tế cho anh phải không? Thế nào, tôi cho anh lựa chọn con đường thứ ba, cũng không tệ chứ?"

Anh mắt của ông chủ Tu vô cùng hoảng sợ nhìn Triệu Hùng, hói: "Cậu là ai?"

"Triệu Hùng!"

Ông chủ Tu luôn cảm thấy cái tên "Triệu Hùng" này rất quen tai, thế nhưng suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra mình đã nghe thấy ở đâu đó rồi.

"Thế nào, lại không phục sao? Còn muốn trả thù tôi?" Triệu Hùng hỏi ông chủ Tu.

"Chàng trai, cậu không thoát khỏi An Thuận đâu. Anh rể của tôi chính là ông chủ thứ ba của An Thuận. Chỉ cần cho anh ấy biết cậu đánh tôi, cậu có trốn cũng không thoát."

"Ông chủ thứ ba? Ai vậy?"

"Hừ! Cậu là người ở vùng khác, có nói cậu cũng không biết."

Triệu Hùng nói với ông chủ Tu: "Tôi ở đây chờ anh đi gọi ông chủ thứ ba của anh đến đây. Hôm nay tôi phải khiến anh tâm phục khẩu phục."

"Được, cậu có gan thì cũng đừng chạy trốn." Ông chủ Tu run rẩy móc điện thoại từ trong túi áo ra, nói: "Anh rể, em bị người ta đánh ở nhà hàng Minh Huy."

"Cái gì? Ở An Thuận ai lại dám động vào cậu?" Người ở trong điện thoại giận giữ gầm lên.

"Là người ở vùng khác, anh mau tới đây đi."

Sau khi ông chủ Tu cúp điện thoại, nói với Triệu Hùng: "Chàng trai, bây giờ tốt hơn hết cậu nên nói lời xin lỗi với tôi đi. Chờ cho đến khi anh rể của tôi tới đây, cậu muốn đi cũng không đi được đâu."

Triệu Hùng cười một tiếng, nói: "Tôi căn bản không hề muốn chạy trốn. Diệu Linh, em vào phòng lấy giúp anh một cái ghế."

"Anh rể, có ngay, em lập tức đi lấy cho anh." Lý Diệu Linh hấp tấp đi vào phòng cầm một cái ghế mang ra.

Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy anh rể Triệu Hùng lại khí phách như vậy.

Tuy rằng Triệu Hùng bị nhà họ Triệu trục xuất ra khỏi cửa, nhưng điều đó dường như không ảnh hưởng chút nào đến sự uy vũ, khí phách của Triệu Hùng.

Sau khi Lý Diệu Linh mang cái ghế ra để Triệu Hùng ngồi xuống, còn nhân tiện mượn một chiếc ô từ nhà hàng, che cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng ngược lại cũng không phản đối, cô em vợ Lý Diệu Linh đã sẵn lòng nịnh hót anh, vậy thì cứ tùy ý cô ấy.

Lúc này, ông chủ của nhà hàng Minh Huy bước ra, sửng sốt nhìn thấy cảnh tượng ở phía bên ngoài, đau khổ van xin Triệu Hùng, nói: "Thưa anh, cầu xin anh đừng náo loạn ở đây. Chúng tôi vốn là làm ăn buôn bán nhỏ, căn bản đắc tội không nổi với ông chủ Tu và ông chủ thứ ba."

Triệu Hùng hỏi chủ nhà hàng: "Ông chủ thứ ba là ai?"

"Là công ty lớn nhất An Thuận, ông chủ thứ ba của tập đoàn Quốc Doanh."

"Tập đoàn Quốc Doanh?"

Sau khi Triệu Hùng nghe thấy vậy, nói với chủ nhà hàng rằng: "Ông chủ cứ yên tâm đi. Tôi cam đoan sau sự việc ngày hôm nay, nhà hàng của anh sẽ trở nên phát đạt."

"Thưa anh, tôi nào có tâm trạng để nói đùa với anh. Đồ ăn của bàn anh tôi sẽ miễn phí, vẫn không được ư?"

"Không được! Nếu anh là người làm ăn, làm gì có chuyện miễn phí. Lát nữa tôi sẽ bảo ông chủ Tu thay tôi thanh toán cho anh."

"Thưa anh, ông chủ Tu đến chỗ này của tôi đều là miễn phí, tôi đâu dám thu tiền của anh ta."

Triệu Hùng không nói nhảm với chủ nhà hàng nữa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Toàn Vinh.

"Hội trưởng Hứa, ông có biết ông chủ thứ ba của tập đoàn Quốc Doanh ở An Thuận không?"

"Tập đoàn Quốc Doanh? Tôi có biết ông chủ lớn của bọn họ, người anh em có chuyện gì à?" Hứa Toàn Vinh hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng cười, nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì đâu. Chỉ là đi du lịch đến thác nước ở đây, có phát sinh một chút mâu thuẫn với người của tập đoàn Quốc Doanh này. Ông chủ thứ ba của bọn họ muốn gây sự với tôi. Nên tôi mới hỏi ông có biết hay không, sợ là tổn thương hòa khí với người trong nhà."

"Cái gì? Ông chủ thứ ba muốn gây sự với cậu? Người anh em, bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Ở nhà hàng Minh Huy gần thác nước."

"Cậu yên tâm, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho ông chủ lớn của bọn họ." Nói xong liền vội vã cúp điện thoại.

Ông chủ Tu vụng trộm nghe Triệu Hùng gọi điện thoại, chỉ nghe thấy anh gọi điện với một người gọi là "Hội trưởng Hứa".

Trong lòng anh ta suy đoán, "hội trưởng Hứa" này là ai? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được hội trưởng Hứa là ai. Nếu bàn về người có danh tiếng lớn nhất, thì phải thuộc về vị vua kinh doanh đầu tiên ở Tây Nam là hội trưởng Hứa. Nhưng muốn nói đến người trẻ tuổi ở trước mắt này, có thể quen biết "Hội trưởng đệ nhất thương hội ở Tây Nam" này, có đánh chết anh ta cũng không muốn tin.

Ông chủ Tu cho rằng Triệu Hùng đang ra vẻ mà thôi, nên hoàn toàn không để ý đến.

Một phút sau, điện thoại của Triệu Hùng vang lên. Anh thấy một dãy số điện thoại lạ, đã đoán được là ai đang gọi điện thoại tới, liền trực tiếp nhận lấy.

Người trong điện thoại hỏi Triệu Hùng một cách cung kính: "Alo, là anh Triệu Hùng phải không?"

"Đúng, tôi là Triệu Hùng!"

"Anh Triệu Hùng, anh đợi ở đó, tôi sẽ lập tức đến ngay."