Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 771




Ngay lúc Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đang ôm hôn nhau, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Lý Thanh Tịnh dùng sức đẩy Triệu Hùng ra, thúc giục anh: “Mau nghe điện thoại!” 

Triệu Hùng thầm oán giận, cú điện thoại này tới thật không phải lúc.

Cầm điện thoại di động lên nhìn, thấy đó là một số điện thoại lạ từ tỉnh thành gọi tới.

Triệu Hùng do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận.

Trong điện thoại vang lên một giọng phụ nữ: “Alo, cháu là Triệu Hùng à?”

“Đúng, bà là...”

“Dì là Đổng Bạch Vi, là dì Đổng của anh! Không biết cháu còn nhớ dì không?”

“A! Nhớ, nhớ! Dì Đổng, chào dì.” Triệu Hùng khách khí nói.

Đổng Bạch Vi nghiêm túc nói: “Chuyện của cháu dì đã nghe nói, không nghĩ tới cháu lái luôn ở Hải Phòng. Nếu cháu ở Hải Phòng, sao không tới tỉnh thành tìm dì?”

“Dì Đổng, dì nhật lí vạn ky, cháu không muốn bởi vì một ít chuyện nhỏ nhặt không đáng mà làm phiền dì.”

“Tại sao lại là phiền phức? Dì và Tiểu Uyển là bạn tốt nhất, cháu giống như là con dì trong lòng dì. Lần này, chuyện nhà họ Triệu gia làm quá tốt, cháu vẫn ổn chứ?” Đổng Bạch Vi quan tâm hỏi Triệu Hùng. 

“Không có chuyện gì, cháu đã sớm thất vọng đối với nhà họ Triệu rồi, ít chuyện này không đả kích đến cháu.”

“Vậy là tốt rồi! Cháu kết hôn rồi sao?”

“Cháu kết hôn rồi! Qua năm nay con cháu sáu tuổi.”

“Thật tốt! Nếu Tiểu Uyển biết cháu kết hôn rồi, nhất định sẽ rất vui.”

Triệu Hùng vừa nghe hai chữ “Tiểu Uyển” này, tâm tư anh trở nên trầm trọng. Đột nhiên anh hỏi Đổng Bạch Vi một câu: “Dì Đổng, ngày mai cháu đi tỉnh thành, dì có rảnh không? Cháu muốn gặp dì.”

“Ngày mai hai giờ chiều dì rảnh rỗi. Cháu tới đi! Dì Đổng cũng muốn gặp cháu. Đến lúc đó cháu gửi địa điểm cho dì, dì đi tìm cháu.”

“Vâng!”

Triệu Hùng lại trò chuyện cùng Đổng Bạch Vi trong chốc lát, rồi mới cúp điện thoại.

“Là điện thoại ai gọi tới thế?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

“Đổng Bạch Vi!”

Nghe được ba chữ “Đổng Bạch Vi”, Lý Thanh Tịnh “A!” một tiếng, trên mặt cô toát ra biểu tình khiếp sợ: “Là Đổng Bạch Vi quan chức cấp cao của tỉnh sao?”

Triệu Hùng gật đầu.

Thực ra Triệu Hùng đã sớm biết Đổng Bạch Vi công tác ở tỉnh thành, nhưng không phải có chuyện bất đắc dĩ, thì anh không muốn đi làm phiền Đổng Bạch Vi.

“Dì Đổng muốn tìm anh ôn chuyện một chút!” Triệu Hùng giải thích.

“Tốt! Thì ra anh còn có bí mật không nói cho em.” Lý Thanh Tịnh nhỏ giọng oán giận nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng ôm vợ Lý Thanh Tịnh vào trong ngực, cằm để ở trên vai Lý Thanh Tịnh, nói: “Thanh Tịnh, điều nên nói anh đều nói cho em biết. Tuy nhiên, thân phận dì Đổng đặc thù, anh không có biện pháp nói với em. Nếu không phải là dì Đổng gọi điện thoại tới, tạm thời anh cũng không có ý định đi tìm dì. Ngày mai anh đưa em cùng đi gặp dì.”

“Thật à?” Vẻ mặt Lý Thanh Tịnh vui vẻ.

“Dĩ nhiên! Em là vợ anh, dì Đổng lại là người bạn tốt nhất của mẹ trong suốt cuộc đời của mẹ. Không chỉ phải dẫn theo em, còn phải dẫn theo Tử.”

“Vậy thì ngày mai em phải mặc quần áo cẩn thận!”

“Em không trang điểm cũng xinh đẹp rồi, hơn nữa cũng không phải đi thi hoa hậu?”

“Sao giống nhau được? Người có thân phận giống như Đổng Bạch Vi đương nhiên em phải ăn mặc khéo léo. Không thể để anh mất mặt. Nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Lý Thanh Tịnh thúc giục Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu, sau khi hai người nằm xuống, Triệu Hùng ôm vợ Lý Thanh Tịnh thật chặt vào trong lòng. Lý Thanh Tịnh như chim nhỏ nép vào người anh, cô có một loại cảm giác rất an toàn, hai người rất nhanh thì chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thanh Tịnh dặn dò một vài chuyện với nữ giúp việc Chu Dĩnh. Rồi lại cho Chu Dĩnh một vạn tệ tiền sinh hoạt phí, nói cho cô ta biết nên chăm sóc bố mình Lý Quốc Lâm thế nào trong phương diện sinh hoạt.

Dặn dò xong, lúc này cô mới phát hiện Triệu Hùng đã lên xe thu xếp xong.

Lý Thanh Tịnh hỏi em gái Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, em gọi điện thoại cho mẹ chưa?”

“Đã gọi!”

“Ừ, lên xe thôi.” Lý Diệu Linh thấy em gái Lý Diệu Linh đờ ra ở một bên, cô mở đầu chủ động mở miệng nói chuyện với em gái, phá vỡ sự xấu hổ do cãi vã ngày hôm qua.

Lý Diệu Linh “Ừ!” một tiếng, ngồi vào trong xe.

Trong chuyến đi này, Triệu Hùng không mang Tần Linh Nhi đi cùng, vì sợ cô sẽ gặp phải nguy hiểm. Cho nên, anh đã sớm sắp xếp cô ở chỗ Trần Thiên Trung.

Chuyến đi này chỉ có người một nhà Triệu Hùng, Lý Diệu Linh và Thẩm Văn Hải, năm người vừa lúc đi cùng một xe.

Để thuận tiện cho việc đi lại, Triệu Hùng cố ý lái chiếc Mercedes-Benz thương gia có không gian lớn một chút.

Nông Tuyền, bốn anh em nhà họ Mã và Tàn Kiếm Hồ A sáng sớm cũng đã đến nhà Triệu Hùng.

Triệu Hùng yêu cầu họ lái thêm hai chiếc xe nữa, tổng cộng có ba chiếc xe đi về phía tỉnh thành.

Trên đường đến tỉnh thành, lúc này Triệu Hùng gọi cho người bạn tốt của mình là Kim Trung, nói cho anh ta biết mình muốn tới tỉnh thành. Tuy nhiên, chỉ dừng lại ở đó ba bốn ngày, sau đó sẽ bay đến “Quý thiếu”.

Kim Trung để Triệu Hùng ngủ lại “Khách sạn Kim Nguyên” thuộc “Tập đoàn Kim Trung”, nói buổi tối mình mới có thời gian rảnh gặp anh.

“Cậu còn bận việc của cậu! Tôi đến tỉnh thành còn có những chuyện khác muốn làm.” Triệu Hùng nói.

Đến tỉnh thành, đã là gần 11 giờ trưa.

Quản lí của “Khách sạn Kim Nguyên” đã đợi ở cửa rất lâu. Vừa thấy đám người Triệu Hùng tới khách sạn, thì lập tức nghênh đón.

“Anh Hùng, đi đường vất vả rồi.” Quản lí khách khí hàn huyên nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng có ấn tượng tốt với quản lí của “Khách sạn Kim Nguyên”, nói “Khách sạn Kim Nguyên” này có hoàn cảnh rất tốt, mình lại tới quấy rầy rồi. Đợi có cơ hội, anh sẽ cùng bạn tốt Kim Trung nói chuyện một chút!

Lời này của anh rõ ràng cho thấy có ý nói cho quản lí khách sạn biết nếu làm việc tốt, sẽ có cơ hội được cất nhắc.

Quản lí khách sạn vừa nghe, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, coi Triệu Hùng trở thành “Thượng đế!” mà thờ phụng.

Anh ta đã sớm nghe nói về quan hệ của Triệu Hùng và Kim Trung, nếu Triệu Hùng có thể nói tốt vài câu thay mình ở trước mặt Kim Trung, thì một tương lai tuyệt vời đang chờ đợi mình.

Sau khi sắp xếp đoàn người Triệu Hùng mấy “phòng tổng thống” ở “Khách sạn Kim Nguyên”, quản lí đã đích thân bố trí một số nhân viên giỏi để canh gác ở tầng có đám người Triệu Hùng. Cũng căn dặn nhân viên, dù đám người Triệu Hùng đưa ra yêu cầu gì, thì cũng phải tận lực mà thỏa mãn bọn họ.

Sau khi ăn trưa trong khách sạn, Triệu Hùng thấy đã gần đến giờ, anh trực tiếp gửi tin nhắn cho Đổng Bạch Vi, nói mình ở quán cà phê trên tầng hai của “Khách sạn Kim Nguyên” đợi dì.

Triệu Hùng gọi điện cho quản lý khách sạn, mật báo cho anh ta, quản lý lập tức nhận lệnh phân phó xuống phía dưới.

Triệu Hùng mang theo vợ Lý Thanh Tịnh, con gái Dao Châu đi tới quán cà phê từ sớm.

Lý Thanh Tịnh tới gặp Đổng Bạch Vi, tâm tình cô rõ ràng hơi lo lắng. Không dừng hỏi Triệu Hùng mình trang điểm thế nào?

Thực ra, Lý Thanh Tịnh chỉ trang điểm nhẹ nhàng và tô chút son hồng.

Triệu Hùng cầm tay vợ Lý Thanh Tịnh, thoải mái nói với cô: “Thanh Tịnh, em không trang điểm cũng đẹp, càng chưa nói em có trang điểm.”

“Nhưng sao em luôn có cảm giác sắp gặp mẹ chồng tương lai của mình!”

“Đừng sợ, dì Đổng rất dễ chung sống, đặc biệt bình dị gần gũi. Em coi dì là một người bình thường là tốt rồi.”

“Đổng Bạch Vi ở chức vị lớn như vậy, làm sao em có thể xem dì như người thường.”

“Dù người có chức vụ lớn hơn nữa, thì ở trong cuộc sống bình thường vẫn là người thường!”

Lúc này, Dao Châu cất giọng trẻ con hỏi một câu: “Bố, chúng ta gặp ai vậy?”

“Một người bà, con gọi là bà Đổng là được.”

“A, đã biết!” Dao Châu ngoan ngoãn gật gật đầu.

Hơn một tiếng sau, chỉ thấy Đổng Bạch Vi cùng với một người trông giống như thư ký đi tới quán cà phê.

Triệu Hùng vội vàng dẫn theo vợ Lý Thanh Tịnh và con gái Dao Châu nghênh đón bà ấy.

“Dì Đổng!” Triệu Hùng gọi Đổng Bạch Vi.

“Hùng!”

Đổng Bạch Vi kích động ôm Triệu Hùng, nói: “Không thay đổi, không thay đổi! Cháu vây giờ và lúc nhỏ vẫn giống nhau như đúc, dì đây cũng không nhìn thấy cháu ít nhiều năm rồi.”

“ Đã nhiều năm như vậy rồi!! Dì Đổng, cháu giới thiệu cho dì một chút, đây là vợ cháu Lý Thanh Tịnh, đây chính là con gái cháu, tên Triệu Diệp, tên mụ là Dao Châu.” Giới thiệu xong, anh nói với vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, đây chính là người bạn tốt nhất của mẹ, dì Đổng!”

Lý Thanh Tịnh tự nhiên phóng khoáng, cung kính thi lễ với Đổng Bạch Vi, cười tủm tỉm chào hỏi: “Dì Đổng, chào dì!”

Đổng Bạch Vi quan sát tỉ mỉ Lý Thanh Tịnh, thấy dáng dấp Lý Thanh Tịnh xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành. Thật sự có thể nói là cười khuynh thành, cười nữa là khuynh quốc!

Nếu ai có con dâu như vậy, thì đúng là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi.

“Thanh Tịnh, cháu thật là đẹp!” Đổng Bạch Vi cười khen một câu với Lý Thanh Tịnh.

Dao Châu đột nhiên đi tới nói một câu: “Bà Đổng, chào bà, mẹ con là người đẹp nhất Hải Phòng.”

Đổng Bạch Vi thấy dáng vẻ Dao Châu thông minh lanh lợi, thì ngồi xổm xuống, bế Dao Châu lên, cười nói: “Mẹ con là đại mỹ nhân, con chính là tiểu mỹ nhân rồi!”