Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 447




Triệu Hùng sau khi đón Triệu Dao Châu xong liền lái xe đến công ty thiết kế bao bì Dao Châu để đón Lý Thanh Tịnh. Triệu Hùng sợ mình quấy rầy công việc của cô, chỉ nhắn một tin vô cùng ngắn gọn.

“Thanh Tịnh, anh và Dao Châu tới đón em rồi đây.”

“Chờ em mười phút, em lập tức xử lý xong mọi chuyện ngay.”

“Được!”

Nhận được tin nhắn phản hồi, Triệu Hùng nhanh chóng gửi đi một chiếc icon với dấu OK. Khoảng chân mười phút hơn, Lý Thanh Tịnh từ trong công ty bước ra, cô mặc váy chữ A ôm lấy đôi chân dài nõn nà, dáng người uyển chuyển bước rới.

Triệu Hùng nhanh chóng mở cửa xe, nắm tay con gái ra đón cô. Lý Thanh Tịnh gương mặt xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất mê người. Cô chính là báu vật trong vô vàn báu vật!

Tuy rằng Triệu Hùng đã bầu bạn bên cạnh Lý Thanh tịnh sáu năm nhưng đôi khi anh vẫn không kiềm lòng được, bị người phụ nữ trước mặt này vô tình quyến rũ.

“Mẹ ơi!”

Triệu Dao Châu lao vào vòng tay Lý Thanh Tịnh, ôm chặt lấy cô. Thanh Tịnh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con gái mình, dịu dàng cười nói.

“Dao Châu hôm nay đi học có ngoan không?”

“Dạ ngoan! Cô Lâm Thảo còn cho con hai bông hoa bé ngoan nữa cơ!”

“Giỏi quá đi!”

Lý Thanh Tịnh ôm lấy con gái, ngẩng đầu liền trông thấy ánh mắt nồng nhiệt như lửa mà Triệu Hùng dành cho mình, lập tức nhăn mày quát khẽ.

“Anh đấy, sao tự nhiên lại nhìn em kiểu vậy hả?”

“Mẹ! Bây giờ ba đáng muốn tán tỉnh mẹ á!”

“Haha…”

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nghe vậy liền bật cười thành tiếng. Cô cố tình nghiêm giọng, nhướn mày nhìn Dao Châu.

“Dao Châu, con học ai mà ăn nói thiếu đứng đắn như vậy hả?”

“Là dì dạy con đó! Dì nói với con là con gái lớn rồi phải biết đề phòng con trai. Con trai thời điểm nhìn mình chăm chú chính là muốn tán tỉnh mình. Mẹ, tán tỉnh là gì vậy ạ?”

“Chính là muốn hẹn hò với con đấy! Nhóc con, sau này không được nói mấy lời như vậy nữa. Thật là, dì của con chỉ toàn dạy cái gì không thôi.”

Lý Thanh Tịnh dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên mũi Triệu Dao Châu. Triệu Hùng nghe vậy liền cười nói.

“Toàn bộ ưu điểm nhà họ Lý đều tập trung lên người em cả rồi. Diệu Linh làm gì có ưu điểm nào cơ chứ.”

“Ý anh là sao, chê em gái em không tốt à?”

Lý Thanh Tịnh trừng mắt hỏi vặn lại.

“Cũng không phải như thế. Chỉ là trong mắt anh, em tốt nhất! Vợ ơi, chúng ta mau đến bệnh viện đi!”

Thời điểm Triệu Hùng nói chuyện, bàn tay anh đặt trên vòng eo thon thả của Lý Thanh Tịnh khẽ vuốt ve, sau đó vội vàng chuyển chủ đề. Một nhà ba người đến bệnh viện Bình Thái khoa tổng hợp, trong phòng bệnh hiện tại chỉ có Lý Quốc Lâm và Đào Thiên Trúc.

“Ba mẹ, hai người ăn cơm chưa?”

“Còn chưa ăn đây. Ba con ăn uống ngủ nghỉ cũng phải một người hầu hạ từ đầu tới cuối.”

Lý Thanh Tịnh vừa vào liền hỏi thăm, Đào Thiên Trúc lập tức trả lời.

“Vậy để con ra ngoài mua chút thức ăn.”

Nghe cô nói vậy, Triệu Diệp Châu vội hỏi.

“Mẹ, con có thể đi cùng không?”

“Được chứ, để mẹ dắt con đi. Ba, hôm nay ba cảm giác cơ thể thế nào rồi?”

Trước khi đi, cô không quên hỏi thăm Lý Quốc Lâm.

“Tạm ổn rồi. Bác sĩ bảo cần thời gian, không phải chỉ một hai ngày là hết được. Hiện tại cứ điều trị, dưỡng bệnh cho thật tốt đã!”

“Vậy bây giờ con đi xuống mua đồ ăn đây.”

Lý Thanh Tịnh nghe xong mới xem như tạm yên tâm, dắt Dao Châu ra ngoài. Trong phòng bệnh bấy giờ chri còn lại Triệu Hùng, Đào Thiên Trúc và Lý Quốc Lâm.

Mẹ vợ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chằm chằm anh.

“Triệu Hùng à! Dạo này công việc cậu bận rộn lắm sao?”

“Cũng tạm ạ. Nếu như ông Thiên Trung cần đi xe thì cũng bận bịu. Còn không thfi có thể rảnh rỗi đôi chút ạ!”

Triệu Hùng thành thật trả lời. Đào thiên Trúc nghe vậy lập tức lạnh giọng.

“Cậu bình thường rảnh rỗi thì nên thường xuyên đến đây chăm sóc ba vợ. Ba vợ cậu bị tai nạn xe cộ, đi đứng vốn dĩ không thuận tiện.”

“Ơ Thanh Tịnh không nói với mẹ ư? Buổi tối con còn phải luyện công, buổi chiều phải đi đón Dao Châu, làm sao có đủ thời gian.”

“Cậu đang tìm lí do lảng tránh đấy à?”

“Con…”

Đào Thiên Trúc nghe Triệu Hùng nói vậy liền nhíu mày, không nghĩ đến chuyện mẹ vợ nói như vậy là muốn để cho anh mắc bẫy. Lúc này, Lý Quốc Lâm mới lên tiếng.

“Thiên Trúc, công việc của Triệu Hùng là tái xế lái xe, lúc nào cũng phải có mặt, nhận lệnh khẩn cấp. Bà nghĩ nhân viên làm công ăn lương thì dễ dàng lắm sao?”

“Hừ! Nuôi con rể đúng là lớn lên vong ơn bạc nghĩa, còn không bằng nuôi con gái!”

“Được rồi, bà bớt một câu đi! Bây giờ người trẻ tuổi áp lực sinh hoạt rất lớn, người già chúng ta lại chẳng thể giúp đỡ được gì. Nếu bà muốn chăm sóc tôi thì chăm sóc, bằng không tôi sẽ bảo Thanh Tịnh tìm bảo mẫu lo việc săn sóc hàng ngày. Vậy thì bà không cần phải càm ràm suốt như vậy, lỗ tai tôi sắp bị bà nói tới mọc kén rồi này!”

Nghe Đào Thiên Trúc không ngừng châm chọc Triệu Hùng, Lý Quốc Lâm không nhịn được nữa bèn nói đỡ.

“Á à, ông đây là đang chê tôi phiền phức đúng không? Tìm bảo mẫu, ý ông là tìm bảo mẫu nữ chứ gì? Hừ, từ lúc ông lên làm tổng giám đốc thì bắt đầu lạnh nhạt, ghét bỏ tôi. Ông đang nhộn nhạo muốn tìm tình yêu mới chứ gì?”

“Bà…Bà đừng có nói hươu nói vượn như vậy. Đúng là không tài nào có thể nói lý với phụ nữ mà!”

Nếu không phải có bố vợ thấu tình đạt lý và bản thân anh lại vô cùng yêu thương Thanh Tịnh, Triệu Hùng rất muốn tìm cách giáo huấn mẹ vợ của mình.

Đào Thiên Trúc trong ngoài bất nhất, từng câu từng chữ nếu không mỉa mai thì chính là tìm cách bẫy anh. Tính tình Triệu Hùng thẳng thắn, vốn dĩ không thích hợp ở chung với kiểu người như vậy.

Anh ra ngoài, tựa lưng vào tường châm một điếu thuốc. Vừa hút thuốc vừa miên man suy nghĩ, bên tai Triệu Hùng liền vang lên thanh âm của Hà Ngọc Kỳ.

“Này! Tôi thấy vợ anh dắt con ra ngoài, còn anh sao lại ở đây?”

“Sao cô lại ở nơi này?”

Triệu Hùng ngẩng đầu nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ, biểu cảm trên gương mặt liền biến thành không thể tin nổi. Cô vênh váo hất mặt, vui vẻ nói.

“Tôi ở nơi này không quen biết ai. Chị Hoa Di suốt ngày bận tới mức bù đầu bù cổ, vậy nên tôi chán, muốn tìm tới anh chơi một chút cho vui ấy mà!”

“Cô biết tôi sẽ đến bệnh viện Bình Thái?”

“Đương nhiên! Ba vợ anh bị tai nạn, anh nhất định sẽ đến đây! Thế nào, tôi thông minh lắm đúng không?”

Triệu Hùng mỗi lần gặp Hà Ngọc Kì sẽ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Không biết đối phương bị gì, cứ gặp mình thì phải tranh cãi ầm ĩ một hồi mới thôi.

“Cô Ngọc Kỳ, hiện tại ba vợ tôi đang nằm tịnh dưỡng trong đây. Tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi để chơi với cô.”

“Hừ! Đúng là nhỏ nhen mà. Ban đầu tôi còn muốn mời vợ chồng hai người ăn cơm. Nếu như có thể, cũng xem như là dịp để hiểu thêm một chút về vợ anh. Nghe anh nói vậy chẳng khác nào tôi là đồ phiền phức cả.”

“Ừm, cô chính xác là phiền toái lớn nhất ở nơi này đó.”

“Anh!”

Hà Ngọc Kỳ bị Triệu Hùng nói đến mức tức gần chết. Trước khi đến bệnh viện, cô đã tự dặn dò bản thân tuyệt đối không được xúc động, không được tức giận, phải vui vẻ hòa thuận với Triệu Hùng. Tuy nhiên chỉ mới nói vài câu, hai người lập tức lại rơi vào tình trạng sắp ỏm tỏi như mọi lần nữa rồi.

Xem ra, cô và Triệu Hùng đã định sẵn không thể nào bình yên với nhau được rồi.

“Chào, anh rể!”

Đằng xa đột nhiên truyền tới thanh âm của Lý Diệu Linh.

“Chị Ngọc Kỳ, chị cũng ở đây à?”

Ban đầu Diệu Linh còn tưởng Hà Ngọc Kỳ là đàn ông. Nhờ chị gái nói mà cô mới biết đối phương là nữ. Thời điểm biết chuyện, cô còn từng cố ý trắng trợn đánh giá người trước mặt một phen.

“Chào em, Diệu Linh. Tối nay em có rảnh không? Muốn ra ngoài ăn cơm với chị chứ?”

Lúc Hà Ngọc Kỳ, không quên lén liếc mắt về phía Triệu Hùng.