Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 393




Người lùn đầu to và Trang Đồng Phú nghe hai người Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh bày tỏ, hai người đều là kẻ lãnh đạm, nhưng lại nghe đến mức cảm động!

Người lùn đầu to thậm chí còn rơi nước mắt đầy mặt, nói: “Cảm động quá!”

Sói đen cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, đoán chừng tên nhóc Triệu Hùng này đang cố tình trì hoãn thời gian.

Thực ra, anh không những cố ý kéo dài thời gian, chỉ là điều làm anh ngạc nhiên chính là, đã qua một lúc lâu như vậy, mà thuộc hạ của mình vẫn chưa đuổi tới.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Trên thực tế, đã bị Sói đen đoán trúng rồi.

Đúng vào lúc Trọng Ảnh và Đặng Gia Hân vạn phần nguy cấp, Trần Văn Sơn đã kịp thời đến nơi.

Lúc này, anh ta cũng không quan tâm đến việc che giấu bản thân nữa, thò tay vào trong túi, phóng ra mấy cành lá liễu, đả thương mấy tên.

Giang hồ có truyền miệng một câu nói, gọi là ‘liễu diệp phi đao, lệ vô hư pháp’, chính là đang nói đến Trần Văn Sơn.

Chỉ có điều rất ít người biết rằng, thần thám số một giang hồ Trần Văn Sơn, chính là cao thủ xếp số chín trong danh sách thiên thiên bang.

Trần Văn Sơn đi tới sau lưng Trọng Ảnh, thấy Trọng Ảnh và Đặng Gia Hân đều bị thương không nhẹ. Nói với hai người: “Hai người sao rồi?”

Trọng Ảnh chỉ cười trừ nói: “Không sao, anh mau dọn dẹp sạch đám người này đi. Lý Thanh Tịnh bị bắt đi rồi, Triệu Hùng đã đuổi theo! Đúng rồi, cả Trang Đồng Phú cũng đuổi theo rồi!”

Trần Văn Sơn nghe thấy vậy thì giật mình, anh ta phải giải quyết xong đống rắc rối trước mắt, thì mới có thể đi cứu Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh. Nếu không, một khi anh ta rời đi, Trọng Ảnh và Đặng Gia Hân chắc chắn sẽ chết.

Bao vây xung quanh Trần Văn Sơn vẫn còn ít nhất mười tên, những tên khác đã bị đánh trọng thương, đã mất đi khả năng chiến đấu.

Có vài tên nhìn thấy mình bị trúng ‘liễu diệp phi đao’, mỗi người đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.

“Liễu diệp phi đao, lệ vô hư pháp! Mày chính là Trần Văn Sơn.”

Trần Văn Sơn còn có biệt danh gọi là ‘Thần Đao Nhỏ, là bởi vì trong thần bang thực sự có một đao thần sử dụng đao.

Còn anh ta lại dùng phi đao, cho nên giang hồ xưng thành tiểu thần đao.

Vẻ mặt Trần Văn Sơn đầy tự đắc nhìn lướt qua đám người xung quanh, cười lạnh nói: “Không sai, mấy kẻ trong bảng Võ Thần các người, có phúc không biết hưởng, cứ thích tìm khổ cho bản thân. Hôm nay, tao sẽ xóa hết tên của chúng mày trong danh sách bảng Võ Thần.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy thần hình của Trần Văn Sơn lập tức biến mất không còn tăm tích. Hai người đứng ngay phía trước, lần lượt bị hắn tung một cước đá văng ra xa.

Trần Văn Sơn là người xếp thứ chín trong danh sách thiên bang, tuổi còn khá trẻ nhưng đã gần như chạm đến giới hạn thần bang.

Tất nhiên, muốn được đề tên lên danh sách thần bang không dễ dàng như vậy.

Ngay cả Khổng Côn Bằng người đứng thứ nhất trong danh sách thiên bang, vẫn luôn ngồi vững tại vị trí số một trong danh sách, vẫn không thể tiến lên được vị trí thần bang, huống hồ là Trần Văn Sơn.

Người của thần bang, gần như đều bất khả chiến bại! Là bá chủ một phương, là chiến thần nỗi tiếng của mỗi quốc gia.

Dưới thần bang, người của thiên bang gần như có thể quét sạch các bang khác.

Trong thiên bang, chỉ có tám người có công phu cao hơn Trần Văn Sơn, trong này tất nhiên bao gồm cả ông Khổng Côn Bằng. Cho nên, Trần Văn Sơn căn bản không thèm để mấy tên sâu bọ này vào trong mắt.

Trong mấy kẻ này, không có lấy một tên là người thiên bang, chỉ có ba tên là người của đắc bang, bao gồm Khỏa Phu kẻ từng giao chiến với Triệu Hùng trước đó.

Tên của người, cũng như bóng của cây!

Cái tên Trần Văn Sơn đặt ở đây, nếu như trước mặt là một khẩu súng, cũng không khiến bọn chúng sợ hãi. Nhưng cái danh hiệu ‘liễu diệp phi đao, lệ vô hư pháp’, cho dù bọn chúng muốn tránh cũng tránh không thoát.

Chỉ trong nháy mắt, Trần Văn Sơn đã đánh bại được hai người, tám người còn lại mau chóng bao vây xung quanh anh ta.

Một tên đàn ông cao lớn mặc đồ đen hét lên: “Chúng ta liều mạng với hắn!”

“Liều? Các người không xứng đâu?”

Nếu như lời này được nói ra từ miệng của người khác, thì Trọng Ảnh chắc hẳn nghĩ rằng kẻ này đang khoác lác, nhưng Trần Văn Sơn quả thực là có sức mạnh này.

Chỉ thấy Trần Văn Sơn thọc tay vào túi, vung tay làm ra động tám ném đi.

Có vài chấm sáng lạnh lẽo vụt qua, lại thêm ba tên bên cạnh ngã xuống đất, có một con dao nhỏ cắm vào ngay cổ họng, chỉ có chuôi dao là lộ ra.

Những người khác lại tiếp tục bao vây Trần Văn Sơn, trong nắm tay của anh ta nắm một con dao nhỏ.

Mũi dao lộ ra, nắm đấm va chạm với kẻ bên cạnh.

Kẻ đó hét lên một tiếng ‘a!’, lập tức rụt người lại, thân thể nhanh chóng lui về phía sau.

Xung quanh Trần Văn Sơn chỉ còn lại ba cao thủ đắc bang, và một cao thủ nhân bang. Anh ta vung con dao trong tay, nhắm thẳng về phía cao thủ nhân bang kia phóng tới.

Vụt!

Con dao cắm thẳng vào cổ họng, tên đàn ông kia ngã thẳng xuống đất, hai mắt vẫn mở trừng trừng hệt như con cá chết.

Mối thâm thù giang hồ này, người trong giang hồ bình thường đều sẽ tự mình giải quyết. Cho dù chạy đến đi đến đâu, cũng bị giang hồ ghi hận kết thù.

Ba cao thủ đắc bang, xếp hành hình tam giác, bao xây lấy Trần Văn Sơn, đề phòng Trần Văn Sơn dùng phi đao tấn công bọn chúng.

Sự chênh lệch thực lực, khiến bọn chúng trở nên e dè. Nhưng nếu bây giờ quay lưng trốn chạy, sau này sẽ bị tập đoàn Hắc Mộc truy sát, kết cục có lẽ còn tồi tệ hơn thế này.

Nghĩ đến Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh vẫn còn đang gặp nguy hiểm, Trần Văn Sơn nhìn chằm chằm ba người bên cạnh, lạnh lùng nói: “Còn không rút lui, thì đừng trách phi đao trong tay tao đấy!”

“Lên!”

Kẻ tên là Khỏa Phu hét lớn một tiếng, nhấc gây gộc trong tay, nhắm vào đầu Trần Văn Sơn mà phan tới.

Trần Văn Sơn xoay người một cái tránh được đòn tấn công.

Trong khoảnh khắc Khỏa Phu vung cánh tay lên, anh ta đã chú ý thấy, đây là vỏ bọc của hắn, cũng là điểm yếu chí mạng của hắn.

Mỗi khi vung gậy, hắn chắc chắn sẽ vung tay lên thật cao.

Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng lại là điểm chí mạng.

Trần Văn Sơn lập tức bật người lao đến bên cạnh Khỏa Phu, chọc ngón tay xuống dưới nách Khỏa Phu.

Khỏa Phu vừa mới vung gậy lên, đột nhiên toàn thân cứng đờ, không thể cử động được nữa.

Hai người đằng sau lập tức đồng thời tấn công Trần Văn Sơn, Trần Văn Sơn siết chặt nắm đấm, đấm mạnh một cú vào Khỏa Phu.

Một quyền đánh Khỏa Phu văng xa bốn năm mét.

Trần Văn Sơn cũng cúi người tránh đòn tấn công của hai người phía sau, bắt đầu đánh đấm với hai người bọn họ.

Ba người vung nắm đấm, đánh nhanh rút nhanh, mạnh mẽ lao vào nhau.

Trọng Ảnh và Đặng Gia Hân đều là cao thủ, ngay cả hai người họ nhìn còn thấy hoa mắt, không khó tưởng tượng ra ba người bọn họ tấn ra đòn công nhanh như thế nào.

Đại khái khoảng ba mươi chiêu, hai bóng người trực tiếp văng ra xa.

Trần Văn Sơn uy phong lẫm liệt đi tới trước mặt hai người, lạnh giọng nói: “Các người học gì không học, lại đi bán mạng cho tập đoàn Hắc Mộc này, tôi sẽ thu hồi võ công của các người, tránh để các người nối giáo cho giặc.”

Nói xong, phế bỏ võ công của hai người bọn họ.

Cánh tay của Khỏa Phu gần như tê liệt không thể cử động được, hắn ta đã lặng lẽ tiến lại gần, tiếp cận Trần Văn Sơn.

Đặng Gia Hân thấy Khỏa Phu chuẩn bị đánh lén Trần Văn Sơn, liền lớn tiếng nhắc nhở anh ta: “Coi chừng!”

Chỉ thấy thân hình Trần Văn Sơn dịch chuyển, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Khỏa Phu, con dao sắc nhọn trong tay lập tức lướt qua cổ họng Khỏa Phu.

Khỏa Phu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng mà cổ họng trào ra máu tươi òng ọc. Thân thể ‘phụt’ ra một tiếng, trực tiếp ngã lăn xuống đất.

Những người còn lại người thì bị thương, người thì tàn phế, đều là người của nhân bang.

Trần Văn Sơn nói với Trọng Ảnh và Đặng Gia Hân: “Hai người lo liệu hậu sự đi, tôi đi cứu bọn họ!”

Dứt lời, người đã biến mất không còn tăm tích.