Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 377




Khi Nông Tuyền bước ra, lực chú ý của Kình Thiên đổ hết lên người Nông Tuyền.

Trước đây Kình Thiên đã thấy Nông Tuyền đánh nhau, biết được anh ta có một sức mạnh kinh người nên muốn thử đánh với anh ta một trận

Kình Thiên vừa bị Trần Văn Sơn đánh bại, vẫn đang nổi nóng, nhìn chằm chằm vào Nông Tuyền, nói: "Nhóc con, cậu làm thương nhiều anh em của tôi như vậy, tôi sẽ dạy cậu một bài học."

Nông Tuyền nhếch miệng, cười nói: "Mong anh đánh đấm ổn chút, đừng như đám anh em của anh, yếu như thỏ vậy, không đủ dính tay tôi."

Triệu Hùng nói với Nông Tuyền: "Nông Tuyền, tiệc sắp bắt đầu rồi, đánh nhanh thắng nhanh! Không cần dài dòng với anh ta."

"Rõ thưa cậu chủ!"

Nông Tuyền nhìn chằm chằm Kình Thiên, trong mắt hừng hực ham muốn chiến đấu bùng cháy: "Anh nghe rõ chưa, cậu chủ tôi bảo tôi đánh nhanh thắng nhanh!"

"Cậu thắng được tôi đã rồi nói tiếp!"

Kình Thiên hét lớn một tiếng, xông về phía Nông Tuyền.

Nông Tuyền không sợ hãi, phi lên trước.

Hai người đánh vào nhau.

Bùm!

Một cơn sóng năng lượng như vằn nước, gợn sóng trong không khí.

Khiến người không biết tí võ công nào như Lý Diệu Linh cảm thấy có một tảng đá lớn đè trước ngực, ép đến mức không thở nổi.

Nông Tuyền và Kình Thiên lao vào đánh nhau.

Hai người tay đấm tay, chân đạp chân, từng đấm đấm vào da thịt nhau. Không phân thắng bại.

Sau một cú đấm toàn lực, Kình Thiên lùi về phía sau ba bước, mà Nông Tuyền chỉ lùi hai bước rưỡi!

Xếp hạng của Nông Tuyền trong bảng võ thần vẫn dừng lại ở lần thí nghiệm trước đấy. Kình Thiên là người ở Thiên bảng, Nông Tuyền đấu với anh ta lại không rơi vào thế yếu.

Nếu thí nghiệm lần nữa, rất có thể Nông Tuyền sẽ bước vào Thiên bảng.

Mọi người đến xem sôi nổi náo nhiệt, vui sướng xem đánh nhau.

Ngay khi Kình Thiên đá về phía Nông Tuyền, Nông Tuyền nghiêng mình tránh, sau đó nhào thẳng về phía Kình Thiên.

Nông Tuyền lao tới, đẩy Kình Thiên nằm trên mặt đất.

Hai người cứ như người thường, nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, đánh nhau bằng cách hoang dã, nguyên thủy nhất, tranh nhau quyền khống chế.

Khủyu tay của Nông Tuyền đánh vào huyệt thái dương của Kình Thiên, làm Kình Thiên tí thì ngất xỉu.

Không chờ Kình Thiên phản ứng lại, Nông Tuyền đã cưỡi lên người anh, tay nắm chặt lại, giơ cao lên, đấm mạnh vào Kình Thiên.

Kình Thiên cũng nắm tay thành nắm đấm, đánh lại. Bởi vì bị Nông Tuyền đè xuống nên anh ta hoàn toàn rơi vào thế bị động, bị đánh. Trúng mấy đấm liên tiếp.

Nắm đấm của Nông Tuyền cũng không phải dạng vừa. Người thường trúng một đấm là gục, hai đấm là thương nặng, ba đấm là toi đời. Cứ như nắm đấm sắt vậy, ngay cả Kình Thiên cũng không chịu nổi.

Đấm mấy đấm xuống đã khiến mặt của Kình Thiên tróc da bong thịt.

Nông Tuyền lợi dựng ưu thế cơ thể, ghim chặt người Kình Thiên xuống.

Thấy nắm đấm của Nông Tuyền chuẩn bị hạ xuống tiếp. Kình Thiên nhắm chặt mắt lại, anh ta biết, anh ta chết chắc rồi.

Bụp!

Nông Tuyền đấm một phát xuống, đấm vào cạnh đầu Kình Thiên, làm nền gạch màu xanh lá nát thành từng mảnh.

Trên mặt đất xuất hiện một hố đất đen sâu, lõm xuống.

Nếu cú đấm này mà đấm vào đầu Kình Thiên thì cái đầu của anh ta nát bét rồi.

Nông Tuyền đứng dậy khỏi người Kình Thiên, thờ ơ nói: "Nếu không phải hôm nay là ngày mừng thọ bà cụ Đào, tôi nhất định đấm chết anh."

Triệu Hùng nở nụ cười, không ngờ Nông Tuyền còn suy xét tới chuyện này nữa.

Nông Tuyền phủi phủi tro bụi trên người, chậm rãi đi về phía Triệu Hùng. Nhếch miệng cười nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, tôi làm mất mặt cậu rồi."

Triệu Hùng giơ ngón tay cái lên với Nông Tuyền, cười cười: "Cậu cừ lắm!"

Ba từ khen ngợi này khiến Nông Tuyền ngại ngùng nhếch miệng nở nụ cười.

Đúng lúc này, có vài người từ xa chạy tới.

Những người này bị ba anh em nhà họ Văn chặn lại.

Triệu Hùng nhíu mày, cứ tưởng có người gây chuyện, bảo Văn Báo qua hỏi xem có chuyện gì.

Văn Báo đi một lúc, nhanh chóng quay về, báo cáo với Triệu Hùng: "Thưa cậu, những người đó nói Kình Thiên cướp tro cốt người nhà bọn họ. Bọn họ mới chạy theo tới đây!"

"Tro cốt?"

Bấy giờ Triệu Hùng mới biết, tro cốt mà Nông Tuyền đá trúng trong quan tài là Kình Thiên cướp của những người này về.

Những người này đúng là dùng mọi thủ đoạn để đối phó.

"Cho bọn họ vào! Thêm nữa, báo cảnh sát ngay lập tức. Đưa những người này cho pháp luật trừng trị." Đám người Kình Thiên này chỉ là đám đánh thuê mà Tập đoàn Hắc Mộc dùng lương cao để thuê.

Từ đầu tới cuối, ngay cả người quản lý của Tập đoàn Hắc Mộc cũng chẳng xuất hiện.

Không lâu sau cảnh sát đã tới, đưa người nhà của người chết và đám Kình Thiên đi.

Tuy nói rằng bọn Kình Thiên rước quan tài tới tiệc mừng thọ làm loạn là sai, thế nhưng Nông Tuyền cũng đá nát quan tài của người ta rồi.

Cuối cùng Triệu Hùng và người nhà người chết giải quyết riêng, dùng một số tiền để bình ổn mọi chuyện.

Triệu Hùng cũng đã rõ, vụ náo loạn này Tập đoàn Hắc Mộc đầu têu, Phó Lê của Tập đoàn Thiên Vương chỉ là đồng lõa, muốn nhân dịp này mà thêm dầu vào lửa.

Bây giờ trộm gà không được còn mất nắm thóc, khiến Phó Lê tức giận rời đi.

Tập đoàn Hắc Mộc bị tổn thất hơn mười cao thủ trong Bảng võ thần. Trong thời gian ngắn sẽ không dám trêu chọc Triệu Hùng.

Triệu Hùng cười nói với bạn bè bên cạnh: "Được rồi! Để mọi người chê cười rồi. Thời gian cũng vừa đến, chúng ta quay về bắt đầu tiệc thôi!"

Đám Kim Trung, Cửu gia, Trần Thiên Trung thấy Triệu Hùng thắng lớn quay về, trong lòng cũng vì anh mà vui vẻ.

Tuy Bà cụ Đào không ra ngoài nhưng có nghe về chuyện bên ngoài.

Bà cụ cũng không biết đám người đấy tới tiệc mừng thọ của bà là vì Triệu Hùng.

Bà cụ nhìn Triệu Hùng, cảm động rơi nước mắt, nhìn anh càng thấy thuận mắt hơn.

Sau khi đám Triệu Hùng trở về, người dẫn chương trình bắt đầu bữa tiệc.

Người nhà họ Đào bắt đầu mừng thọ bà cụ!

Đầu tiên là Đào Yên Nguyên, Đào Ái Hoa, Đào Yên Quyên, và những họ hàng thân thích với nhà họ Đào.

Sau đó là đám thanh niên Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh, Đào Ngọc.

Cuối cùng là đứa cháu nhỏ Triệu Dao Châu.

Triệu Hùng vừa đánh bại đám người đến làm loạn xong, bà cụ rất vui! Cười ha hả mà mừng thọ mỗi người một bao lì xì.

Khách khứa hôm nay đến, tiền biếu phải lên tới chục tỷ.

Nhà họ Đào chỉ được coi là giàu xổi, dựa vào tình hình kinh tế hồi trước, có khi còn không được xếp vào hạng giàu xổi. Thế nhưng từ sau khi Lý Thanh Tịnh tiếp nhận tập đoàn Dương Thăng, ký mấy hợp đồng lớn với nhà họ Vân, nhà họ Thẩm, nhà họ Diêm thì tình hình chuyển biến tốt đẹp hơn hẳn.

Từ tiệc mừng thọ bà cụ ngày hôm nay trở đi, không ai trong cái đất Hải Phòng này dám coi thường nhà họ Đào nữa.

Đơn giản là vì nhà họ Đào có đứa cháu gái bên ngoại siêu cấp ngầu lòi bá đạo.

Nhà họ Đào đã đến lúc dvực dậy rồi!

Tâm nguyện lớn nhất của bà cụ là khiến nhà họ Đào hưng thịnh lại. Bây giờ thấy nhà họ Đào đang ngày càng thịnh vượng. Bà cụ cảm thấy cực kỳ tự hào về quyết định sáng suốt để Lý Thanh Tịnh tiếp quản nhà họ Đào của mình.

Bà cụ Đào cho con cháu nhà họ Đào ngồi bàn khác, riêng mỗi Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng được ngồi chung bàn với bà cụ và bọn Kim Trung, Cửu gia, Trần Thiên Trung.

Bà cụ Đào kéo Triệu Hùng tới, cầm tay Triệu Hùng cười nói: "Triệu Hùng à! Bà có chuyện muốn nói với con!”