Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 250




Nếu như là trước kia, người khác nói Lý Thanh Tịnh có được một ông chồng giống như Triệu Hùng vậy là một chuyện rất hạnh phúc, vậy thì nhất định là mang nghĩa xấu.

Chỉ có điều, bây giờ Triệu Hùng biết vươn lên rồi, hơn nữa ở các phương diện đều biểu hiện rất có trách nhiệm, cũng cực kỳ xuất sắc.

Lý Thanh Tịnh biết rõ, Lê Mai là đang thật tâm mà khen chồng mình, cô không khỏi nở nụ cười xinh đẹp, cô nói: “Anh ấy có chỗ nào tốt như cô nói vậy chứ? Cô Mai, nếu như cô thích thì lấy đi cũng được.”

“Đáng tiếc. Chồng của cô đối với cô lại độc nhất vô nhị. Tôi thấy nếu mà muốn đào góc tường, cũng chưa chắc lấy được.”

Triệu Hùng bưng đĩa đồ ăn cuối cùng đi ra từ trong phòng bếp. Anh nói với vợ mình là Lý Thanh Tịnh, còn có Lê Mai: “Hai người đang tán gẫu cái gì ở đó? Mau tới đây ăn cơm đi.”

Lý Thanh Tịnh gọi thư ký Đặng Gia Hân một tiếng, gọi cô ta đi vào nhà vệ sinh rửa tay cùng với mình.

Triệu Hùng khui một chai rượu đỏ, rót cho mỗi người một ly.

Dao Châu với giọng điệu trẻ con mà hỏi han Triệu Hùng: “Bố, các người đều uống rượu, vậy con uống cái gì đây?”

Triệu Hùng cầm một hộp đồ uống, sau khi mở ra cho con gái thì đặt ở  trước mặt của cô bé. Ánh mắt tràn ngập tình yêu, anh xoa xoa đầu cô bé rồi cười nói: “Dao Châu, sao lại có thể thiếu mất phần của bảo bối bố được chứ.”

Đây là lần đầu tiên Đặng Gia Hân gặp Dao Châu, cô ta nói với Lý Thanh Tịnh: “Tổng giám đốc Tịnh, con gái của cô thật xinh đẹp. Xem ra, gien di truyền vô cùng mạnh.”

Dao Châu nghiêng đầu, cô bé chớp chớp đôi mắt to, đáng yêu mà nói: “Cô ơi, cô cũng rất là xinh đẹp đó.”

Mọi người vừa nghe, đều bị Dao Châu chọc cho nở nụ cười.

Bộ dạng của Dao Châu vừa đáng yêu, lại thông minh, nhu thuận, lanh lợi, quả thật là rất khiến cho người khác yêu thích.

Lý Thanh Tịnh nâng ly, nhìn mọi người xung quanh rồi cười nói: “Cảm ơn mọi người đã tới đây tham gia tiệc tân gia của tôi và Triệu Hùng. Nào, ly rượu này tôi kính mọi người. Chúc người độc thân nhanh chóng thoát ế, cũng chúc sự nghiệp của mọi người được thành công.”

Sau một tiếng chạm cốc linh đình vang lên, mọi người đều tự uống cạn rượu trong ly của mình.

“Thức ăn sắp nguội rồi, mọi người mau ăn thức ăn đi.” Uống một ly rượu cho ấm bụng xong, Lý Thanh Tịnh nói với mọi người.

Lê Mai cười quyến rũ: “Tôi cần phải thưởng thức tay nghề của anh Hùng mới được.” 

Nói xong, cô ta động đũa trước, gắp một miếng thịt cá kho lên.

Sau khi thử một miếng, cô ta giơ ngón cái lên với Triệu Hùng, mặt mày hớn hở mà nói: “Thiên Tình, cô thật là có phúc nha. Thức ăn mà anh Hùng làm cũng quá là ngon đi.”

Lý Thanh Tịnh đắc ý cười nói: “Các người không biết chứ, trước kia lúc chồng tôi ở nhà trông con, cái khác thì không suy xét tới, chứ nói về nấu cơm thì lúc chúng tôi vừa mới kết hôn, anh ấy nấu ăn rất là khó ăn. Tay nghề bây giờ của anh ấy thật sự là tốt hơn nhiều rồi đó.”

“Đâu chỉ là tốt hơn nhiều đâu chứ, quả thực là ở cấp chuyên nghiệp luôn rồi.” Đặng Gia Hân vẫn luôn yên lặng không nói lời nào chợt lên tiếng khen.

Triệu Hùng là một người giỏi về việc động não suy xét, thực đơn trong nhà mua một đống lớn, không có việc gì thì liền xem chương trình nấu ăn, ngay cả mấy cái video hay xem cũng toàn là xem các loại chương trình về ẩm thực.

Một bàn đồ ăn này, xem xét từ cách trình bày thì màu sắc hương vị đều đủ cả. Mùi vị quả thật là không tồi, tuy rằng không thể đẹp đẽ bắt mắt được như đầu bếp của nhà hàng Lâm Môn, nhưng so với đầu bếp bình thường thì cũng không hơn là bao.

Triệu Hùng thấy tất cả mọi người đều khen anh nấu ăn rất ngon thì rất vui vẻ nói: “Nếu mọi người thích ăn, vậy thì ăn nhiều một chút đi.”

Anh vừa nói, vừa rót rượu.

Lê Mai nửa đùa nửa thật nói: “Anh Hùng, anh đây là có ý khiến cho chúng tôi không say không về hay sao đó?”

“Mọi người thoải mái là được rồi.” Triệu Hùng nhếch miệng cười nói.

Lý Thanh Tịnh lo lắng cho bệnh tình u não của Lê Mai, cô nhỏ giọng khuyên nhủ cô ta: “Lê Mai, cô uống ít rượu một chút. Uống nhiều rồi, không tốt với cơ thể của cô.”

Cô không nói thẳng là bệnh tình về “u não”, cho dù người ta là người bệnh thì cũng là cực kỳ để ý tính riêng tư.

Lê Mai lạnh nhạt cười, cô ta nói một câu: “Thanh Tình, tôi không sao. Người sống một đời, không phải chỉ là muốn được tự do vui vẻ thôi hay sao. Nếu như không vui vẻ, tôi tình nguyện…”

Lý Thanh Tịnh cắt ngang lời nói của Lê Mai, cô nói: “Lê Mai, cô không được nói như vậy. Tôi có nhờ bạn bè trong tỉnh, liên hệ một chuyên gia ở bệnh viện tỉnh. Đợi tôi bận xong mấy ngày nay thì lập tức đưa cô đi xem một chút.”

Lý Thanh Tịnh cảm thấy cái người Lê Mai này không tồi, mới thành tâm qua lại với cô ta. Lời nói ra cũng đều là lời từ đáy lòng. Hơn nữa, trước kia mọi người từ căn nhà cũ, lại cùng chuyển đến ở cùng một tiểu khu, coi như cũng rất là có duyên phận.

Lê Mai nghe xong lời nói của Lý Thanh Tịnh, khiến cho cô ta cực kỳ cảm động.

Chuyện về bệnh u não của cô ta đã từng nói với ông cụ Hà rồi. Nhưng ông cụ Hà nói, để cho cô ta làm xong nhiệm vụ trước, rồi lại đến bệnh viện làm phẫu thuật. Nói trắng ra là, ông ta chỉ là lo Lê Mai không lên xuống được giường phẫu thuật. Lỡ như có chuyện gì không hay xảy ra, chẳng phải là uổng công bồi dưỡng rồi sao?

Bên cạnh Lê Mai không có người thân, chính cô ta cũng sợ hãi là u ác tính nên vẫn luôn kéo dài không có làm phẫu thuật. Thấy Lý Thanh Tịnh vì mình mà nhờ cậy các mối quan hệ xung quanh. Cô ta làm sao có thể ra tay với Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng được chứ.

Lý Thanh Tịnh thấy vẻ mặt của Lê Mai hơi sững sờ, giống như bay mất hồn vía, cô cất tiếng gọi cô ta: “Lê Mai! Lê Mai!”

Lê Mai lấy lại tinh thần “Hả” một tiếng.

“Lê Mai, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

Lê Mai cầm lấy tay của Lý Thanh Tịnh, cảm động mà nói: “Thanh Tịnh, cảm ơn cô. Cô không cần vì chuyện của tôi mà hao tâm tốn sức đâu. Vận mệnh của con người là do trời quyết định, vẫn là dựa vào ý trời đi.”

Đặng Gia Hân không rõ lắm chuyện gì đã phát sinh nên cũng không dám nói bậy xen vào cái gì, mà Nông Tuyền chỉ lo vùi đầu ăn cơm. Một con gà nướng, bị cậu ta ăn hơn nửa con, còn gặm hai cái móng heo, xử lý hết bốn con cua, hơn nửa bàn thịt bò muối, ăn đến cực kỳ vui sướng.

Triệu Hùng thấy đề tài có chút nặng nề, anh vội vàng chuyển hướng đề tài, anh nói: “Nào, chúng ta tiếp tục uống rượu. Lê Mai, hay là cô cứ nghe lời Thanh Tịnh đi, uống ít rượu lại một chút.”

“Được.”

Lê Mai không muốn ảnh hưởng đến nhã hứng của mọi người, lần nữa uống rượu thì chỉ uống hết một phần ba ly mà thôi.

Triệu Hùng cố ý nói với vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, cuối tuần anh phải đi công tác với ông Trung, có thể phải đi tầm khoảng một tháng. Đưa đón con không được thì thuê một người bảo mẫu đi, hoặc là để cho Nông Tuyền giúp đưa đón đi.”

Lý Thanh Tịnh nghe xong thì hơi giật mình, không nghĩ tới Triệu Hùng lại sắp đi công tác. Cô chớp mắt đẹp rồi hỏi: “Anh với ông Trung đi làm gì vậy?”

“Ông Trung có một trung tâm an dưỡng ở thành phố Bắc Hà. Ông ấy không phải tuổi tác lớn rồi sao. Muốn đến Bắc Hà an dưỡng.”

“Ồ, vậy anh đi đi. Con gái thì cứ để cho Nông Tuyền đưa đón giúp là được rồi.”

Lý Thanh Tịnh nói với Nông Tuyền đang vùi đầu ăn cơm: “Nông Tuyền, anh đưa đón Dao Châu có được không?”

Nông Tuyền bảo đảm, đưa ra lời thề son sắt mà nói: “Yên tâm đi, mợ chủ. Cam đoan không thành vấn đề.”

Nông Tuyền làm việc, mặc dù có chút hồ đồ ngu ngốc. Nhưng được ở chỗ anh ta đối với Dao Châu cực kỳ tốt, lại còn biết lái xe, võ công lại lợi hại.

Dao Châu cũng thích chơi cùng với Nông Tuyền. Thế nên, để cho Nông Tuyền đưa đón đứa nhỏ là một sự lựa chọn đúng đắn.

Lúc Triệu Hùng đang nói chuyện này, anh dùng dư quang khóe mắt mà cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lê Mai.

Quả nhiên, Lê Mai nghe thấy mình cùng với Trần Thiên Trung ra ngoài an dưỡng, cảm xúc lại nổi lên dao động.