Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 240




Ăn cơm xong, Lý Thanh Tịnh theo Đào Ái Hoa đến nhà họ Đào.

Trần Hùng lo lắng cho vợ mình nên đích thân lái xe đưa cô đi.

Sau khi đến nhà họ Đào, Trần Hùng không hề đi vào mà là nằm trong xe đợi Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh đến phòng bà cụ Đào, bà cụ Đào nhìn thấy Lý Thanh Tịnh, ánh mắt sáng lên.

Từ sau khi xuất viện, sức khỏe bà cụ Đào vẫn luôn không tốt, tinh thần có chút uể oải.

Bà cụ Đào kêu Lý Thanh Tịnh ngồi xuống gần mình, nắm tay Lý Thanh Tịnh, cười hiền từ: “Thanh Tịnh à! Đã rất lâu rồi cháu không đến thăm bà đấy.”

Lý Thanh Tịnh như được nhìn thấy sự hiền từ trên người bà khi cô còn bé vậy. Hoàn toàn khác với gương mặt lạnh lùng lúc trước.

“Bà à, gần đây công ty của cháu nhiều việc quá. Việc ở nhà cũng rất nhiều. Thật sự bận đến bù đầu luôn.”

Bà cụ Đào gật đầu cười: “Ừ. Bận một chút cũng tốt, bận một chút cũng tốt. Người trẻ tuổi các cháu ấy, thà bận bịu một chút còn hơn cứ đứng yên tại chỗ, không cầu không tiến.”

Đào Ái Hoa ngồi một bên nói: “Mẹ! Thanh Tịnh và Triệu Hùng đã mua lại căn nhà bán rồi.”

Nghe thấy vậy, bà cụ Đào thoát chốc bật cười, nói: “Tốt! Bà vẫn luôn lo lắng về chuyện này. Vốn dĩ muốn cho cháu và Trần Hùng một số tiền để các cháu mua một căn nhà để ở. Nhưng cháu rất cứng đầu, giống y hệt mẹ cháu vậy. Cho dù đưa cho cháu, cháu cũng sẽ không nhận. Là nhà họ Đào làm tổn thương cháu.”

Lý Thanh Tịnh nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động.

Lúc đầu, khi công ty của cô đang trên bờ vực phá sản. Lý Thanh Tịnh không còn cách nào. Nhà họ Đào rõ ràng có khả năng giúp cô vượt qua cơn khó khăn, nhưng bọn họ vẫn cứ làm ngơ.

Nói thật vấn đề này cứ như một dấu ấn trong lòng Lý Thanh Tịnh, không thể xóa đi được.

Cho nên, giống như bà cụ Đào nói, cho dù bà cụ Đào có cho cô tiền, cô cũng sẽ không nhận.

“Bà à, sao cháu có thể lấy tiền của bà được chứ? Mặc dù bây giờ nhà họ Đào đã thành công hợp tác với tập đoàn Thiên Vương. Nhưng cháu nghe nói, tiền vốn của mọi người luôn không có.”

Bà cụ Đào nghe thấy vậy thì thở dài, nói: “Cho nên ấy nhất định phải khiến mình mạnh lên mới được. Cháu xem, cho dù cháu có hợp tác với ai, cũng đều phải nhìn sắc mặt của người khác. Nếu như cháu mạnh lên rồi, người khác sẽ phải nhìn sắc mặt của cháu mà làm việc.”

Lý Thanh Tịnh gật đầu, hỏi bà cụ Đào: “Bà à, bà tìm cháu có việc gì vậy?”

Bà cụ Đào nắm tay Lý Thanh Tịnh nói: “Thanh Tịnh, chuyện lần trước ở bệnh viện bà nói với cháu, cháu thấy thế nào?”

“Chuyện gì?”

“Chính là chuyện bà muốn giao quyền quản lý nhà họ Đào này cho cháu đấy.”

Lý Thanh Tịnh nghe vậy, lập tức lắc đầu nói: “Bà à, không phải cháu không muốn đồng ý với bà. Mà là cháu thật sự không có năng lực có thể lãnh đạo nhà họ Đào ngày càng tốt hơn. Cho nên, cháu không thể đồng ý chuyện này với bà được.”

Sau khi bà cụ Đào nghe thấy đáp án của Lý Thanh Tịnh thì ho dữ dội.

Đào Ái Hoa vỗ vỗ sau lưng bà, trừng mắt nhìn con gái, nói: “Thanh Tịnh, sức khỏe của bà con không tốt, con không thể thông cảm cho bà được sao?”

“Không sao.”

Bà cụ Đào xua tay, cơn ho có vẻ đỡ hơn, bà thành khẩn nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Thanh, bà không nói đùa với cháu. Cháu quay về suy nghĩ kỹ càng đi. Những đứa con cháu nhà họ Đào này không có ai nên người cả. Nếu như giao sản nghiệp này vào tay bọn họ, nhất định không quá ba năm sẽ bị mất hết. Nếu như thật sự như vậy, bà tình nguyện làm từ thiện hết sản nghiệp nhà họ Đào.”

Lý Thanh Tịnh nghe bà cụ nói xong, thì rơi vào trầm tư, sau khi cân nhắc một hồi lâu mới nói: “Bà à, bà cũng biết lúc trước công ty cháu bị đóng băng gần như phá sản. Công ty của cháu vừa mới khởi sắc, cháu cũng chưa quản lý hết được, giờ lại tiếp quản công ty nhà họ Đào, thật sự lực bất tòng tâm.”

“Thanh Tịnh, bà không nhìn nhầm người đâu. Từ nhỏ cháu đã thông minh, lanh lợi, lại đoan trang, thận trọng, có thể đặt hết tâm trí vào khi làm việc gì đó. Người có tính cách như vậy, rất thích hợp với nơi làm việc. Điều duy nhất khiến bà lo lắng chính là gương mặt của cháu quá xinh đẹp. Điều này đối với cháu mà nói chính là con dao hai lưỡi. Có lúc xinh đẹp sẽ mang lại cho cháu nhiều may mắn, nhưng đôi khi lại mang lại cho cháu vô vàn rắc rối. Có điều cháu sinh ra là vì làm việc, cả đời này nhất định phải phải giao dịch trên thương trường.”

“Bà à, cháu...”

Lý Thanh Tịnh còn chưa nói xong, đã bị bà cụ Đào ngắt lời.

Bà cụ Đào nói với Lý Thanh Tịnh: “Đừng vội. Bà già như bà đây còn có thể sống được một thời gian nữa. Cháu quay về suy nghĩ cho kỹ đi, bà đợi tin tốt của cháu.”

Lý Thanh Tịnh không muốn làm bà cụ Đào thất vọng, nên khẽ gật đầu.

Bây giờ Lý Thanh Tịnh đột nhiên hiểu được những cách làm trước đây của bà cụ Đào. Xuất phát điểm của bà hoàn toàn là vì lợi ích của nhà họ Đào, chỉ là thủ đoạn làm việc của bà quá triệt để rồi. Chuyện lần trước, là một đả kích rất lớn đối với bà cụ Đào, sau khi vào bệnh viện, bà đã thật sự tỉnh ngộ ra.

Bây giờ Lý Thanh Tịnh chỉ nhìn thấy trong mắt bà cụ Đào tràn đầy hiền từ yêu thương đối với con cháu.

Loại ánh mắt này rất ấm áp.

Trần Hùng đang nằm trong xe đợi Lý Thanh Tịnh.

Đột nhiên nhìn thấy ở kính chiếu hậu, có hai người đang loạng choạng trở về cùng Đào Yên Quân.

Nhìn bước đi của ba người này, Trần Hùng có thể đoán được là ba người này đều uống say rồi.

Bây giờ Đào Yên Quốc đang được bà cụ Đào trọng dụng, gần đây ông ta đã gọi cho nhóm bạn bè của mình, ngày nào cũng sống cuộc sống mơ mơ màng màng. Ông ta còn khoe khoang với đám bạn của mình rằng cái gì mà mình đã được tiếp quản nhà họ Đào, đến lúc đó nhất định sẽ đưa những đám bạn này đến Huy Hoàng.

Những người bạn khác đều đã đi hết rồi, hai người này cũng coi là có nghĩa khí, gọi taxi rồi đưa Đào Yên Quốc về nhà họ Đào.

Bởi vì trời đã tối, tầm nhìn lại không tốt.

Đào Yên Quốc nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cửa nhà mình, liền đi lên đá một cái. Chửi mắng: “Con mẹ nó! Ai mù lại dừng xe ở đây thế hả?”

Hai người còn lại đều là dân vô công dồi nghề, vì muốn thể hiện tốt trước mặt Đào Yên Quốc, hy vọng sau này có thể kiếm được một công việc ngon lành ở nhà họ Đào, nên cũng đá theo.

Một người trong đó, uống có một chút rượu mà như uống nước tiểu ngựa vậy, không biết trời cao đất dày là gì. Dám kiêu ngạo nói: “Anh Quân, nếu như anh không thích nhìn thấy con xe này, em sẽ đập cho anh.”

“Đập nó. Dám chặn trước cửa nhà họ Đào của tao, thật sự chán sống mà.” Đào Yên Quốc nấc một tiếng, say khướt nói.

Trần Hùng nghe thấy bọn họ nói chuyện, không nhịn được nhíu mày. Nếu như nhà họ Đào giao gia sản vào tay Đào Yên Quốc, không phá sản mới là lạ đấy.

Trần Hùng mở cửa xe đi ra ngoài, nói với Đào Yên Quốc đang say rượu: “Đào Yên Quốc, đừng có uống chút nước tiểu ngực mà không nhớ mình họ gì? Nhanh chóng cút vào nhà họ Đào đi ngủ cho tôi.”

Đào Yên Quốc nhìn thấy xe này là của Trần Hùng, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy “rầm” một tiếng, một tên say rượu trong đó đã nhặt viên gạch bên đường, thật sự đập vào kính xe.