Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 236




Triệu Hùng lái chiếc Maybach trở lại “Lâm Phủ Gia Viên”, anh nhìn thấy một chiếc xe của công ty dọn nhà đang giúp mọi người dọn nhà.

Nhìn kỹ hơn, có một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy xanh đứng cạnh xe. Người phụ nữ đó không phải ai khác, chính là Lê Mai.

Nếu không biết lai lịch của Lê Mai, Triệu Hùng sẽ nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp. Bản thân chân trước vừa dọn đến thì Lê Mai chân sau liền đến theo.

Triệu Hùng híp mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Vợ và con gái là giới hạn cuối cùng của Triệu Hùng, ai động đến vợ con anh thì đều phải trả giá.

Vợ anh Lý Thanh Tịnh bị tai nạn xe hơi, hung thủ Vi Chính Thanh có liên quan tới Lê Mai. Trần Văn Sơn lại phát hiện ra Lê Mai là người nhà họ Hà. Không khó để suy ra vụ tai nạn xe hơi của Lý Thanh Tịnh là do Lê Mai gây ra.

Mặc dù Lý Thanh Tịnh chỉ bị thương nhẹ trong vụ tai nạn xe này. Nhưng Triệu Hùng sẽ không bao giờ cho phép hung thủ cố tình gây ra vụ tai nạn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Trước đó, khi Triệu Hùng biết tin Lê Mai bị u não, anh vẫn rất thương cảm cho người phụ nữ này. Quả thực không dễ dàng gì khi một mình là một phụ nữ bơ vơ làm việc vất vả giữa thành phố phồn hoa này. Không ngờ Lê Mai lại là mật thám của nhà họ Hà, đang nằm vùng bên cạnh mình.

Triệu Hùng tự trách về sự bất cẩn của mình, suýt nữa vì nhất thời sơ sẩy mà gây ra họa lớn. Tuy nhiên, bây giờ khi biết thân phận thực sự của Lê Mai, Triệu Hùng lại không sợ gì nữa.

Anh lái xe qua phía Lê Mai, chậm rãi lái xe đến gần Lê Mai.

Sau khi đến cạnh Lê Mai, Triệu Hùng hạ cửa xe xuống cố ý chào cô ta: “Cô Mai, cô đang làm gì vậy?”

Lê Mai thấy chiếc xe của Triệu Hùng được đổi từ Bentley sang Maybach, cô ta cười lẳng lơ với Triệu Hùng và giải thích: “Ồ! Anh Hùng đó phải không? Đồng nghiệp của tôi đã giúp tôi thuê một căn hộ ở Lâm Phủ Gia Viên. Tôi mới từ tỉnh vội vã trở lại liền chuyển đến đây. Chỗ cũ thật sự rất đáng sợ. Nghe nói án mạng lần trước còn chưa được giải quyết? “

Lê Mai không nhắc đến “án mạng” còn tốt, cô ta vừa nhắc đến thì lại càng làm Triệu Hùng xác định rõ hung thủ là ai. Bởi vì, với điều kiện lúc đó, chỉ có Lê Mai mới có động cơ phạm tội và khả năng giết người.

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng rùng mình. Nếu trước kia Lê Mai ra tay với gia đình mình thì quả thực là khó đề phòng.

“Anh Hùng! Anh Hùng!” Lê Mai khẽ gọi Triệu Hùng.

Lúc này Triệu Hùng mới hồi hồn, mỉm cười với Lê Mai, nói: “Cô Mai! Chúng ta thật vừa khéo. Thanh Tịnh và tôi đã mua nhà trong khu này. Cô rảnh rỗi thì đến nhà chúng tôi chơi nhé.”

“Hả ? Thật sao?”

Lê Mai vui vẻ nói: “Tôi và nhà anh ở cùng một khu thật có duyên. Được rồi, khi nào thu xếp xong, tôi sẽ tới nhà anh chơi.”

Lúc này, phía sau Triệu Hùng có một chiếc xe “Bíp! Bíp!” hai tiếng.

Triệu Hùng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, vội vàng nói với Lê Mai: “Cô Mai, vậy cô cứ tự nhiên, tôi đi vào trước.”

“Được rồi.” Lê Mai mỉm cười gật đầu.

Ngay khi Triệu Hùng lái xe đi, Lê Mai dường như muốn hỏi Triệu Hùng một điều gì đó. Triệu Hùng phớt lờ cô ta và lái xe thẳng vào khu Lâm Phủ Gia Viên.

Triệu Hùng lái xe đến nơi cũng không có lên lầu ngay. Anh đốt một điếu thuốc ở tầng dưới và bắt đầu hút, thấy người công nhân dọn nhà đang đi về hướng tòa nhà F trong tiểu khu.

Từ tòa nhà F vừa khéo có thể nhìn thấy tòa nhà A. Nếu Lê Mai có kính viễn vọng trong tay, cô ta chắc chắn có thể nhìn rõ nhà mình.

Người phụ nữ Lê Mai này không làm một diễn viên thì thật lãng phí thiên phú diễn xuất của mình.

Triệu Hùng hút thuốc xong rồi trở về nhà.

Lúc trước mới sửa sang lại, Triệu Hùng chỉ cảm thấy nơi này là một cái nhà. Vợ và con gái chuyển đến khiến nơi này có sự ấm cúng, cũng để Triệu Hùng cảm thấy ấm áp.

Ngay khi tâm trí một người được thả lỏng, cơn buồn ngủ sẽ xuất hiện. Triệu Hùng luyện công cả đêm đã sớm mệt mỏi. Anh thay đồ ngủ, lên giường đi ngủ.

Khi Triệu Hùng tỉnh dậy, đã là giữa trưa.

Nông Tuyền sống trong tiểu khu này. Vì vậy, sau khi tỉnh dậy, Triệu Hùng đã gọi điện cho Nông Tuyền, hỏi xem anh ta đã ăn gì chưa.

“Cậu chủ! Tôi cũng đang định đi ăn đây.”

Triệu Hùng nói: “Vậy cậu đến chỗ tôi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm trưa.”

Nông Tuyền nghe vậy thì mừng lắm. Đáp lời rồi nói rằng anh ta sẽ đến ngay.

Không đến ba phút, Nông Tuyền đã bấm chuông cửa nhà Triệu Hùng.

Sau khi Triệu Hùng mở cửa để Nông Tuyền vào, anh nghiêm mặt nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, từ nay cậu phải để mắt tới người phụ nữ Lê Mai này.”

“Cậu chủ! Tại sao lại nhìn chằm chằm cô ấy? Lê Mai không phải đồ ăn của tôi.”

Triệu Hùng nhất thời không nói nên lời, trí tuệ của Nông Tuyền không bình thường. Thậm chí, anh còn lo lắng liệu sau này Nông Tuyền có thể tìm được một nửa của mình không.

“Nông Tuyền, tôi không nói đùa với cậu. Lê Mai đó không phải là người tốt. Người bị giết trong căn nhà cho thuê cũ trước đây là Lê Mai làm.”

“Cái gì?” Nông Tuyền kêu lên.

Anh ta trợn to hai mắt, nhếch miệng nói: “Cậu chủ, người phụ nữ này đã không phải người tốt, tôi sẽ giết cô ta.”

“Không được.”

Triệu Hùng lắc đầu nói: “Lê Mai được nhà họ Hà phái tới làm mật thám theo dõi tôi. Có lẽ tôi có thể dùng chuyện này để khống chế nhà họ Hà.”

“Cậu chủ, tôi không hiểu anh đang nói cái gì?” Nông Tuyền gãi gãi đầu, vẻ mặt ngây ngốc.

Anh ta biết Lê Mai là “kẻ xấu” thì chỉ nóng lòng muốn giết Lê Mai ngay.

Trong mắt Nông Tuyền, không có chuyện đàn ông hay đàn bà, chỉ cần là “kẻ xấu” thì bọn họ đều là kẻ thù.

Triệu Hùng dặn đi dặn lại Nông Tuyền: “Bây giờ Lê Mai vẫn chưa biết chúng ta đã biết thân phận của cô ta. Cho nên, cậu chỉ cần nhìn chằm chằm cô ta trong tiểu khu là được, đừng bứt dây động rừng. Quan trọng nhất là giúp tôi bảo vệ Thanh Tịnh và Dao Châu.”

Nông Tuyền vỗ ngực bảo đảm: “Cậu chủ yên tâm đi. Cho dù tôi có liều cái mạng này thì cũng không để bọn họ động đến một sợi tóc của mợ chủ và công chúa nhỏ.”

Triệu Hùng gật đầu nói: “Tôi tin cậu, đi thôi. Tôi đưa cậu đi ăn.”

“Cậu chủ ăn gì?” Hai mắt Nông Tuyền sáng lên.

Triệu Hùng biết Nông Tuyền rất thích ăn thịt nên cười nói: “Đi ăn vịt quay.”

“Dạ, dạ, dạ! Vịt quay cũng không tệ.” Bộ dạng Nông Tuyền như thể sắp chảy nước miếng vậy.

Sau khi Triệu Hùng đưa Nông Tuyền đến quán vịt quay, anh gọi một con rưỡi. Một nửa con để nhân viên chặt, một con khác để cả con.

Người bán hàng thấy rất lạ vì có rất ít khách hàng nào lại làm món vịt quay như vậy.

Khi món vịt quay lên, Triệu Hùng yêu cầu người phục vụ thêm hai chiếc găng tay dùng một lần và đưa cho Nông Tuyền.

“Cậu chủ cũng hiểu tôi sao?” Nông Tuyền toét miệng cười.

Cảnh tiếp theo khiến người ta nhìn trân trân không nói nên lời. Nông Tuyền đeo găng tay dùng một lần rồi cầm cả con vịt quay lên.

Không chỉ người phục vụ trong cửa hàng trợn tròn mắt mà ngay cả những khách hàng bên cạnh cũng ngốc luôn.

Triệu Hùng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, gói thịt vịt trong bánh tráng, ăn một cách say sưa. Thỉnh thoảng anh đưa cho Nông Tuyền hai gói, Nông Tuyền ăn ngay một miếng là hết.

Một con vịt quay đã được Nông Tuyền ăn hết trong vòng mười phút.

Nông Tuyền gặm xong, có vẻ vẫn còn thèm, hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, tôi còn có thể gọi nửa con vịt không?”

“Đương nhiên có thể.”

Triệu Hùng gọi người phục vụ lại và gọi thêm nửa con vịt nữa cho Nông Tuyền. Lần này, không cần Triệu Hùng nói, người phục vụ cũng biết không cần chặt vịt, vì vậy anh ta mang nửa con vịt quay cho Nông Tuyền.

Người phục vụ chưa bao giờ thấy người nào có sức ăn lớn như vậy, chợt nghe Triệu Hùng cười nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, sức ăn của cậu hình như còn lớn hơn so với trước đây?”

“Ừ! Bây giờ cơ thể tôi vẫn đang phát triển. Ăn nhiều chỉ có lợi, không có hại.”

Nếu Triệu Hùng không biết sức lực của Nông Tuyền khác hẳn người thường. Chắc chắn anh sẽ nghĩ rằng anh ta là một “tín đồ ăn uống”, mà Nông Tuyền rất khỏe, ăn cũng nhiều và tập thể dục thường xuyên. Do đó, nó sẽ rất nhanh được tiêu hóa.

Triệu Hùng thích vẻ ngoài chất phác của Nông Tuyền, không giống như một số người sẵn sàng tính toán hơn thua, anh cười nói với Nông Tuyền: “Nếu có thể thì ăn nhiều một chút, nhưng đừng để nó hỏng.”

“Cậu chủ yên tâm đi. Tôi còn chưa ăn hết sức đấy. Nếu không, hai con vịt tôi cũng ăn hết.”

Người phục vụ chết lặng, thầm nghĩ: “Nếu người này sinh ra ở thời cổ đại, anh ta nhất định sẽ là anh hùng Lương Sơn như cơn lốc đen Lí Quỳ.”