Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 233




Sau khi tắm rửa xong xuôi, Lý Thanh Tịnh thay đồ ngủ rồi bước ra ngoài.

Lúc Triệu Hùng đang lựa chọn đồ ngủ, anh không dám chọn những bộ đồ ngủ quá sexy và hở hang quá mức, mà kể cả anh có chọn đi nữa thì vợ của anh là Lý Thanh Tịnh chắc chắn cũng không chịu mặc nó.

Từ trong xương tủy của Lý Thanh Tịnh, cô vẫn luôn là một người phụ nữ khá là bảo thủ, truyền thống.

Lý Thanh Tịnh trông thấy Triệu Hùng đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt như thiêu đốt thì tức giận nói: “Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn em, cứ như chưa nhìn thấy bao giờ ý.”

“Thanh Tịnh, em thật đẹp.” Triệu Hùng chân thành khen ngợi cô.

Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong, trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào.

Không có ai là không thích được người khác khen ngợi cả, đặc biệt là được bởi người thân thiết của mình tán dương.

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy trên bàn trang điểm có một chiếc mặt nạ, sau khi mở ra, cô liền lấy ra đắp lên mặt mình, quay sang nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, chúng ta nói chuyện có được không?”

Triệu Hùng sớm đã chuẩn bị xong bài kiểm vấn rồi, gật đầu nói: “Được thôi, nói gì bây giờ?”

Lý Thanh Tịnh trèo lên giường, cô nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: “Em hỏi anh, căn nhà là anh mua đứt hay là trả góp?”

Triệu Hùng không giấu diếm gì, trực tiếp trả lời là anh mua đứt.

“Vậy anh lấy ở đâu ra nhiều tiền như thế?” Lý Thanh Tịnh nhìn kỹ từng biểu cảm trên mặt của Triệu Hùng.

Anh giải thích rằng lần trước bố đến tìm anh đã cho anh 17 tỷ rưỡi, vì thế anh đã lấy 17 tỷ rưỡi đó tiêu 10 tỷ rưỡi để mua đứt lại căn nhà.

“Thanh Tịnh, anh thừa nhận trong chuyện này anh có hành xử sai, đã không nói chuyện này cho em biết. Nhưng mà anh là muốn cho em một bất ngờ.” Triệu Hùng giải thích với vợ mình với vẻ mặt thành thật không thể thành thật hơn.

Lý Thanh Tịnh nhàn nhạt nói: “Em không có trách anh.”

Triệu Hùng nghe xong thì nhất thời vui mừng khôn xiết, nâng bàn tay mảnh khảnh của vợ mình lên nói: “Thanh Tịnh, nhà mua lại mất 10 tỷ rưỡi, tu sửa lại nhà rồi mua đồ dùng tiêu mất gần 2 triệu, ở chỗ anh còn hơn 5 tỷ, ngày mai anh sẽ chuyển cho em. Em cầm lấy, rồi cố gắng dùng nó để trả lại khoản vay của công ty sớm nhất có thể.”

Lý Thanh Tịnh nghe vậy thì cực kì hạnh phúc, cô hỏi Triệu Hùng: “Tại sao anh lại cho em quản lí?”

“Em là vợ của anh, không để cho em quản thì còn cho ai quản nữa. Về sau anh kiếm tiền đều sẽ đưa cho em giữ hết. Em chính là người quản gia của cái nhà này.”

Sau khi nghe Triệu Hùng nói, trong lòng Lý Thanh Tịnh cảm thấy thật hạnh phúc biết bao. Những lời nói đó không ngoa khi nói còn ngọt hơn cả mật ong nữa. Đặc biệt là Triệu Hùng có nói dùng số tiền đó để giúp cô trả khoản nợ của công ty, điều này khiến cô vô cùng xúc động.

“Triệu Hùng, trong nhà anh có nhiều tiền lắm à? Bố anh làm sao mà một phát đưa cho anh nhiều tiền như vậy được?” Lý Thanh Tịnh hỏi anh.

Triệu Hùng gật gật cái đầu đáp: “Nhà anh mặc dù không được tính là nhà quyền quý giàu sang, nhưng mà cũng không thể coi là thiếu tiền. Bố anh chẳng phải là làm nghề nuôi trồng thủy sản đó sao?”

“Ừ, cái đó em biết, còn gì nữa không?”

“Bố của anh có một trang trại riêng ở Australia, có rất nhiều sữa bò và thịt bò đều được xuất khẩu vào trong nước.”

Lý Thanh Tịnh nghe anh nói thì vô cùng ngạc nhiên.

Trước giờ cô chưa từng hỏi qua Triệu Hùng đủ thứ chuyện về trước. Vừa nghe được là gia đình Triệu Hùng có một trang trại ở Úc, còn xuất khẩu hẳn đến Việt Nam, quả thật không thể đánh giá thấp được.

“Vậy tại sao anh lại đến Việt Nam? Lại còn chạy đến nhà em, rồi giả bộ bày ra bộ dạng không có tiền, mong muốn làm con rể?”

Lý Thanh Tịnh hỏi đến tận cùng vấn đề. Triệu Hùng sớm đã nghĩ ra biện pháp đối phó, nói với vợ mình rằng: “Em cũng biết là giữa anh với bố hay xảy ra xung đột mâu thuẫn. Ông ấy đã hại chết mẹ anh, vì thế cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy.”

Nói đến vấn đề này, biểu cảm trên mặt của Triệu Hùng có chút kích động, lộ ra chút gớm ghiếc.

Lý Thanh Tịnh nắm chặt bàn tay to lớn của Triệu Hùng. Cô biết giữa anh và bố của anh có mâu thuẫn với nhau, nhưng mà lại không biết nguyên nhân cụ thể, cô khẽ hỏi: “Có thể kể cho em biết chuyện ngày trước của anh được không?”

Triệu Hùng cũng không định giấu diếm Lý Thanh Tịnh cả đời, dù sao thì giấy cũng không thể gói được lửa, sớm muộn gì Lý Thanh Tịnh cũng biết mà thôi.

Vì vậy anh bắt đầu kể cho vợ mình nghe đầu đuôi câu chuyện.

Anh kể rằng ngày xưa mẹ của anh tướng mạo vô cùng xinh đẹp, nhưng bà lại mắc bệnh ung thư phổi từ khi còn rất trẻ. Trong những ngày cuối đời của mẹ, Triệu Hùng muốn bố anh có thể ở bên mẹ đến những giây phút cuối cùng. Nhưng mà cuối cùng bố của anh đã gặp một người phụ nữ trẻ xinh đẹp khác, hai người bọn họ kết hôn chớp nhoáng. Đến ngày bố của anh cùng mẹ kế kết hôn thì cũng chính là ngày mẹ ruột của anh rời khỏi thế gian này.

Kể đến đây, Triệu Hùng đã rơi lệ từ lúc nào không hay.

Lý Thanh Tịnh ôm đầu của Triệu Hùng, để anh dựa vào trong lòng mình.

Thời khắc này, cô đột nhiên hiểu ra, thái độ trước kia của Triệu Hùng đối với cuộc sống này tại sao lại luôn tiêu cực như thế. Nghĩ lại vào sáu năm trước lúc kết hôn, Triệu Hùng lúc đó cũng chỉ mới 20 tuổi mà thôi.

Anh trở thành con rể của nhà cô, chịu đủ mọi sự gièm pha sỉ nhục. Người khác đều chỉ trích anh là kẻ vô dụng, thậm chí còn đối xử tệ bạc với anh nữa. Nhưng Triệu Hùng vẫn luôn giữ bí mật này sâu trong trái tim mình, cất giữ nỗi cô đơn đó một cách cao ngạo.

Triệu Hùng không nói cho Lý Thanh Tịnh biết thân phận thật của mình, còn đâu anh đều kể cho vợ anh nghe toàn bộ mọi việc trước kia.

Lý Thanh Tịnh chỉ biết bố của Triệu Hùng được gọi là “Triệu Khải Thời”, đương nhiên cô lại không biết rằng cái người được gọi là “Triệu Khải Thời” đó chính là Triệu Khải Thời của tập đoàn Khải Thời.

Trông thấy Triệu Hùng với bố anh vì chuyện trước kia mà luôn bất hòa, trong lòng cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho mối quan hệ bố con của hai người hòa bình trở lại.

Qua một lúc lâu, cả Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh không ai lên tiếng.

Lý Thanh Tịnh cứ yên lặng như thế ôm chặt lấy Triệu Hùng, còn Triệu Hùng nằm trong vòng tay ấm áp của cô, cảm giác như thể anh đã tìm được nơi ẩn náu, một bến đỗ an toàn và đáng tin cậy nhất trong cuộc đời mình vậy.

Bầu không khí sinh nhật quyến rũ, ấm áp và lãng mạn ban đầu cứ thế đã bị phá vỡ bởi bầu không khí trang trọng này.

Tầm nửa tiếng sau, Lý Thanh Tịnh mới cất lời an ủi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, liệu có phải bố anh cũng có nỗi khổ khó nói không?”

“Ông ấy có nỗi khổ gì có thể nói với anh mà.”

“Hoặc có thể là, bố của anh có lời khó nói?”

Triệu Hùng ngẩng đầu lên, nói với vợ mình: “Thanh Tịnh, em không cần phải nói hộ ông ấy đâu. Chính mắt anh đã chứng kiến cảnh người mẹ ruột của mình chết trong vòng tay anh, còn ông ấy vào ngày đó lại đi kết hôn với tình yêu mới của mình. Anh cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy.”

Lý Thanh Tịnh thở dài một hơi, không nói gì nữa. Trong lòng thầm quyết định phải tự mình gọi điện đến cho “Triệu Khải Thời” để hóa giải mối hận thù giữa hai cha con.

Mặc dù Lý Thanh Tịnh chỉ mới gặp Triệu Khải Thời, bố ruột của Triệu Hùng có một lần, nhưng trong ấn tượng của cô thì ông không phải là kiểu người phóng túng. Huống hồ vợ của ông ốm nặng còn chưa qua đời, theo lẽ thường làm sao có thể thong dong đi lấy vợ khác được luôn.

Một người đàn ông phải tàn nhẫn, vô lương tâm đến nhường nào mới có thể làm ra chuyện đó.

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng cảm xúc gần như không thể kiểm soát được thì an ủi nói: “Ngủ sớm đi. Anh chốc nữa có phải lại đi luyện võ không?”

“Có. Không thể bỏ được, nếu như để đứt gánh bây giờ vậy thì Hà Vương Hội thể nào cũng không dạy cho anh nữa.”

Hai người nằm xuống, Triệu Hùng mạnh dạn vươn tay vòng qua eo của Lý Thanh Tịnh.

Thấy vợ của mình không từ chối, Triệu Hùng nháy mắt vứt bỏ những cảm xúc u ám. Có vẻ nhưng mâu thuẫn giữa anh với Lý Thanh Tịnh do “son môi” gây ra đã thực sự được hóa giải rồi.

Lý Thanh Tịnh dựa vào trong vòng tay của Triệu Hùng, cô đột nhiên cảm thấy bản thân rất thích được Triệu Hùng ôm như thế này.

Cái cảm giác được một người đàn ông ôm chặt như vậy, thật khiến cô rất yên tâm và cảm thấy an toàn.