Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 228




Cao Tuấn Vũ cười  giải thích với Lý Thanh Tịnh rằng lần trước khi Lý Thanh Tịnh xảy ra tai nạn giao thông, anh ta đã nhìn thấy bằng lái xe của cô, có ngày tháng năm sinh của cô, nên hôm nay mới biết là sinh nhật của Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh sau khi nghe xong, không khỏi cẩn thận liếc nhìn Cao Tuấn Vũ một cái. Không ngờ người đàn ông này lại cẩn thận như vậy. Trong lòng không khỏi thầm than: “Một người đàn ông xa lạ còn có thể nhớ tới hôm nay là sinh nhật của cô, vậy mà chồng mình ngày cả một câu “Sinh nhật vui vẻ.” cũng không nói thậm chí ngay cả một tin nhắn chúc mừng cũng không gửi cho cô.”

Cao Tuấn Vũ đưa bó hoa tươi trên tay mình cho Lý Thanh Tịnh, cười nói: “Cô Thanh Tịnh, tôi biết trong lòng cô có chút cảnh giác đối với tôi. Tuy nhiên, tôi chỉ tình cờ đến Hải Phòng làm ăn, trùng hợp lại là sinh nhật cô, cho nên muốn mời cô ăn một bữa cơm mà thôi.”

“Ngại quá anh Vũ, tôi có hẹn với em gái, cô ấy đã hẹn muốn tổ chức sinh nhật cho tôi.” Lý Thanh Tịnh cũng không thể lại cự tuyệt bó hoa mà Cao Tuấn Vũ tặng cho mình, cô nhận lấy.

Cao Tuấn Vũ rất vui khi thấy Lý Thanh Tịnh nhận lấy bó hoa của mình, trong lòng vô cùng vui vẻ, nói: “Không thể ăn cùng nhau một bữa cơm sao? Dù sao buổi tối tôi cũng chỉ có một mình.”

Sau khi Cao Tuấn Vũ nói xong những lời này, đột nhiên giọng của Triệu Hùng từ đâu vang lên: “Xin lỗi. Đêm nay là buổi họp mặt gia đình, không tiện đưa người ngoài tới.”

Cao Tuấn Vũ và Lý Thanh Tịnh nhìn về phía phát ra tiếng, khi hai người nhìn thấy Triệu Hùng chậm rãi bước tới. Trên mặt Cao Tuấn Vũ không tránh khỏi có chút ngạc nhiên, trên khóe miệng Lý Thanh Tịnh xuất hiện một nụ cười nhẹ khó nhận ra.

Nhìn thấy Triệu Hùng đến, Triệu Dao Châu vui vẻ chạy tới, kêu to: “Bố! Bố!”

Cao Tuấn Vũ và Triệu Hùng chỉ bàn công việc qua điện thoại, cả hai chưa bao giờ gặp mặt chính thức. Anh ta không khỏi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Triệu Hùng.

Kể từ lần cuối cùng Cao Tuấn Vũ gặp Lý Thanh Tịnh, anh ta đối với cô chính là nhớ mãi không quên. Anh ta cũng đã điều tra thân thế cũng như bối cảnh của Lý Thanh Tịnh, cũng biết thân phận của Triệu Hùng chỉ một tài xế. Nếu nói đặc thù một chút, chính là tài xế là xe cho Trần Thiên Trung, người giàu có nhất thành phố Hải Phòng.

Triệu Hùng bế con gái lên, hôn lên má Dao Châu rồi nói: “Dao Châu, con có nhớ bố không?”

“Để con nghĩ.”

“Hôn bố một cái.”

Triệu Dao Châu hôn lên mặt anh.

Triệu Hùng ôm con gái đi tới bên cạnh vợ mình, đưa cho cô một bông hoa hồng.

“Thanh Tịnh! Sinh nhật vui vẻ.”

Lý Thanh Tịnh hạnh phúc nhận hoa từ chồng cô. Tuy rằng chỉ có một bông hoa, nhưng Lý Thanh Tịnh cảm thấy so với đóa hoa màu lam rất độc đáo, cũng rất đẹp.

“Không phải đã nói không thể trở về sao?” Giọng điệu của Lý Thanh Tịnh có chút trách móc.

“Vốn dĩ không thể hoàn thành công việc sớm, nên khi vừa xong công việc liền lập tức lái xe về đây.”

Trước mặt Cao Tuấn Vũ, Lý Thanh Tịnh cũng không để lộ vẻ mặt vui mừng của mình. Vẫn là vẻ mặt thản nhiên.

“Đúng rồi, Triệu Hùng, để em giới thiệu với anh. Đây là anh Vũ đến từ thành phố bên cạnh. Anh có nhớ lần trước em bị tai nạn xe không? Chính anh ấy đã cứu em cũng đồng thời là người gọi điện cho anh.”

Triệu Hùng đã biết thân phận thực sự của Cao Tuấn Vũ, lịch sự chủ động đưa tay ra, cười nói: “Anh Vũ, cảm ơn anh vì chuyện lần trước.”

“Không cần khách khí. Từ bằng lái xe của vợ anh, tôi mới biết hôm nay là sinh nhật của cô ấy. Lần trước, vì trường hợp khẩn cấp, tôi không có thời gian đưa vợ anh đến bệnh viện. Lần này tôi lại đến Hải Phòng công tác, thuận tiện ghé qua gặp Thanh Tịnh.”

Cao Tuấn Vũ vừa nói chuyện với Triệu Hùng, vừa bắt tay anh.

Cái bắt tay này Cao Tuấn Vũ đột nhiên dùng sức, giống như kìm sắt khóa chặt tay Triệu Hùng lại.

Triệu Hùng không khỏi ngẩn ra, không ngờ Cao Tuấn Vũ ra tay không nể tình tý nào. Ít nhất, thực lực không thấp hơn anh là bao.

Triệu Hùng cũng tăng sức ở tay, nhìn thấy sắc mặt Cao Tuấn Vũ ngay lập tức chuyển từ bình thường sang ửng đỏ, sau đó là đỏ tía. Còn Triệu Hùng cũng không khá hơn chút nào, cũng đỏ mặt tía tai.

Lý Thanh Tịnh thấy có gì đó không ổn, liền lên tiếng hỏi hai người: “Hai người làm sao vậy?”

Triệu Hùng và Cao Tuấn Vũ đồng thời đình chiến. Nước da của hai người trở lại bình thường.

Triệu Hùng cười cười nói: “Tôi vừa nhìn đã thấy anh Vũ đây liền rất hợp ý. Anh Vũ, hôm nay là sinh nhật của Thanh Tịnh, nên không tiện mời anh ăn tối. Hôm nào, nếu anh vẫn còn ở lại Hải Phòng, tôi sẽ mời anh một bữa. Cảm ơn vì lần trước anh đã cứu mạng Thanh Tịnh.”

“Ngày mai tôi sẽ quay về, lần sau đi. Dù sao tôi cũng thường xuyên tới Hải Phòng làm việc, chúng ta sẽ có cơ hội gặp mặt.” Trong lòng Cao Tuấn Vũ có chút chấn động, muốn đánh đòn phủ đầu trước với Triệu Hùng nhưng không nghĩ rằng anh lại cao tay hơn.

Triệu Hùng cười cười, nói: “Được. Vậy thì lần sau. Lần sau anh Vũ đến nhớ thông báo cho tôi.”

“Nhất định. Nhất định. Vậy tôi đi trước.”

“Tạm biệt.”

Cao Tuấn Vũ lên xe, khởi động chiếc Maserati cố ý đạp ga lớn, chỉ nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, ngay sau đó biến mất khỏi tầm mắt của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.

Triệu Hùng nói với cô: “Thanh Tịnh, đi thôi.”

Lý Thanh Tịnh đáp lại: “Ừ.”, tiện tay ném bó hoa hồng màu xanh vào thùng rác bên cạnh.

“Ném nó đi thật đáng tiếc?” Triệu Hùng nói.

Lý Thanh Tịnh nhẹ giọng nói: “Em không bao giờ muốn nhận thứ không thuộc về mình.”

Triệu Hùng nghe xong trong lòng lập tức cảm thấy cảm động, nắm lấy tay Lý Thanh Tịnh, cô khẽ hừ một tiếng, thản nhiên nói một câu: “Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.” 

Sau đó nhanh đi về phía xe của mình.

Triệu Hùng mỉm cười, cũng nhanh chóng đi theo gọi cô: “Thanh Tịnh, lái xe mới của em đi.”

“Xe mới?” Lý Thanh Tịnh cau mày, vẻ mặt khó hiểu.

Triệu Hùng cười nói: “Thanh Tịnh, chẳng lẽ em đã quên. Kim Trung đã tặng em một chiếc xe mới làm quà sinh nhật.”

Lúc này, Lý Diệu Linh từ trong xe chui ra, hướng về phía chị gái mình gọi to: “Chị ơi ở đây!”

Triệu Hùng đưa chìa khóa xe cho Lý Thanh Tịnh, cô nhanh chóng bước nhanh đến chiếc Audi A8 mới mua với vẻ mặt háo hức.

Thấy xe chưa có giấy phép, đúng là xe mới.

Sau khi lên xe, trên mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng, hiển nhiên rất yêu thích chiếc xe này.

“Triệu Hùng, sao anh có thể nhận chiếc xe đắt như vậy của Kim Trung?” Lý Thanh Tịnh nén giận nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Không phải anh đã nói với em rồi sao. Nếu em không nhận, Kim Trung sẽ đập nát chiếc xe mới ngay tại chỗ. Thay vì để anh ta đập nát nó, thì không phải nên nhận nó sao. Chờ đến khi anh ta kết hôn, chúng ta đáp lễ lại là được.”

“Rốt cuộc người bạn này của anh làm gì vậy? Tại sao lại giàu như vậy?” Lý Thanh Tịnh bày ra vẻ mặt nghi hoặc hỏi Triệu Hùng.

“Em có thể lên mạng tìm hiểu một chút về tập đoàn Kim Trung. Anh ta chính là cậu chủ thừa hưởng doanh nghiệp của gia đình anh ta nằm trong top 500 thế giới.”

“Vậy anh quen anh ấy khi nào?”

“Từ nhỏ đã quen biết nhau.”

“Tiểu học anh học ở đâu?” Lý Thanh Tịnh hỏi Hùng.

“Nước ngoài.”

“Bố anh không phải nuôi trồng thủy sản sao? Điều kiện tốt như vậy liền cho anh ra nước ngoài du học?”

“Bố anh từng làm nghề chăn nuôi gia súc. Thanh Tịnh, em cũng không cần phải suy xét xem nghề này là tốt hay không tốt. Nếu em nuôi nhiều, cũng có thể phát tài.”

Lý Thanh Tịnh không tiếp tục hỏi Triệu Hùng nữa, anh sợ tới mức cả người đều là mồ hôi lạnh. Anh thật sự không biết, với tính cách của vợ mình nếu như còn tiếp tục hỏi thì anh cũng không biết phải trả lời chuyện này như thế nào mới ổn thỏa.