Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 224




Nhắc đến chuyện đặt bàn trước, Triệu Hùng thúc giục cô em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, chúng ta ăn cơm nhanh chút, ăn xong em đi theo giúp anh đặt bàn trước.”

“Anh muốn mời chị em đến đâu ăn cơm?”

Triệu Hùng nghĩ ngợi, nói: “Sinh nhật mà, tất nhiên phải chọn một nơi lãng mạn ấm áp rồi. Nhà hàng tây St.Paul được đó, đặt bàn trước ở St.Paul đi.”

“Ai da. Vậy chắc chắn anh sẽ khó đặt được bàn vào thời gian này rồi. Nhà hàng St.Paul buôn bán rất đắt đó.”

“Thì cứ thử một chút xem sao.” Triệu Hùng nói qua loa.

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Hùng vội vàng lái xe thẳng đến nhà hàng tây St.Paul.

Phòng ăn trong nhà hàng này ở một thành phố hạng ba như thành phố Hải Phòng, đã được xem là nơi cao cấp rồi.

Hôm nay là sinh nhật Lý Thanh Tịnh, đương nhiên Triệu Hùng muốn phung phí vì bà xã một lần.

Sau khi đến nhà hàng tây St.Paul, Triệu Hùng hỏi thăm một chút, các vị trí đều đã được đặt trước.

Lý Diệu Linh oán trách Triệu Hùng: “Anh rể, em đã nói mà. Sao ngay cả chuyện này anh cũng không suy tính kỹ một chút chứ?”

Mấy ngày nay nếu Triệu Hùng không luyện võ, thì cũng phải chạy đông chạy tây. Thật sự không có cách nào phân thân ra được. Sau khi bị cô em vợ Lý Diệu Linh oán trách một trận, Triệu Hùng nói với cô em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, em ra xe đợi anh trước đi, anh đến tìm quản lý nhà hàng thương lượng một chút.”

“Ôi trời. Người ta đã đặt trước hết rồi, còn thương lượng gì nữa, nhanh đến chỗ khác đặt bàn đi.”

“Ngoan, em ra xe chờ đi.”

“Được thôi.”

Lý Diệu Linh bĩu môi nhỏ, rồi mới hậm hực rời đi.

Triệu Hùng đi vào gặp mặt quản lý nhà hàng lần nữa.

Quản lý nhà hàng thấy Triệu Hùng trở lại, không kiên nhẫn nói: “Không phải tôi đã nói với anh là các bàn đều đã được đặt trước hết rồi hay sao?”

“Muốn bao hết nhà hàng này, giá bao nhiêu?” Vẻ mặt Triệu Hùng bình thản hỏi quản lý nhà hàng.

Quản lý nhà hàng nghe vậy, kinh ngạc trợn to hai mắt. Trước kia, nhà hàng cũng từng được bao hết như vậy, nhưng những người đó đều là ông chủ giàu có nổi tiếng ở thành phố Hải Phòng.

“Vị khách hàng này, anh đừng nói giỡn. Anh biết muốn bao toàn bộ nhà hàng của chúng tôi cần bao nhiêu tiền không? Doanh thu mỗi ngày của chúng tôi cũng hơn ba trăm năm mươi triệu. Huống hồ, nếu tôi giải thích với những khách hàng đã đặt bàn trước, còn phải bồi thường tổn thất cho họ.”

“Một tỷ bảy trăm triệu.” Triệu Hùng lên tiếng.

Quản lý nhà hàng có chút động lòng, lại chậm rãi mà nói: “Chẳng lẽ anh không biết, chuyện này sẽ tổn hại đến danh tiếng của nhà hàng chúng tôi hay sao?”

“Hai tỷ tám trăm triệu.” Triệu Hùng nói lần nữa.

“Không phải là vấn đề tiền bạc, mà là…”

Triệu Hùng không kiên nhẫn lên tiếng cắt đứt lời của quản lý nhà hàng: “Ba tỷ năm trăm triệu. Hôm nay là sinh nhật bà xã của tôi, cô ấy tên là Lý Thanh Tịnh, hi vọng ông giúp tôi chuẩn bị tốt. Nếu như bà xã của tôi hài lòng, tôi sẽ cho ông thêm ba trăm triệu, xem như là tiền boa cho các nhân viên.”

Quản lý nhà hàng nghe xong, lập tức cúi đầu khom lưng nói: “Thưa anh, anh cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ khiến anh hài lòng một trăm phần trăm.”

Sau khi Triệu Hùng quẹt thẻ, trực tiếp rời khỏi “Nhà hàng St.Paul”.

Trở lại xe, Lý Diệu Linh thấy vẻ mặt bình thản của Triệu Hùng, đả kích anh một câu: “Anh rể, em nói không phải anh vào đó tự rước nhục đấy chứ? Lại bị người ta đóng cửa không tiếp rồi đúng không?”

Triệu Hùng vừa khởi động xe, vừa nhàn nhạt nói một câu: “Đã đặt bàn ăn trong nhà hàng xong, quản lý đồng ý chừa một bàn dự phòng cho anh.”

“Thật sao?”

Lý Diệu Linh ôm cánh tay Triệu Hùng, mừng rỡ la lên: “Anh rể, anh thật quá trâu bò. Em biết anh đích thân ra trận nhất định sẽ làm được mà.”

“Nhưng anh nhớ vừa rồi có người nói anh tự chuốc nhục nhã mà.”

“Em…”

Lý Diệu Linh lập tức lúng túng đến không nói nên lời, nửa ngày mới nói ra được một câu: “Còn không phải là do em muốn khích lệ anh sao.”

Triệu Hùng lười nói nhảm với cô em vợ Lý Diệu Linh, lái xe thẳng đến “Trung tâm thương mại Tần Uyển”.

Mỗi lần đến “Trung tâm thương mại Tần Uyển”, Triệu Hùng đều sẽ tìm xem giới thiệu về trung tâm một chút.

Nghe thấy giọng nói của cô em vợ Lý Diệu Linh bên tai: “Haiz! Tần Uyển quả thật là một người phụ nữ hạnh phúc. Nếu em có thể giống như Tần Uyển, gả cho một người có tình có nghĩa như vậy thì tốt quá rồi.”

Triệu Hùng nghe vậy thì hơi nhíu mày, quay đầu hỏi cô em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, sao em biết Tần Uyển là một người phụ nữ hạnh phúc?”

“Anh rể, anh nghĩ xem. Ông xã của Tần Uyển dùng tên cô ấy để làm tên trung tâm, mô hình trung tâm này trải khắp cả nước. Gần như khiến cả nước đều biết tên bà xã của anh ta. Còn lấy câu chuyện tình yêu của họ làm thành giới thiệu trung tâm. Nếu như ông xã của Tần Uyển không yêu cô ấy tha thiết, sao có thể làm ra chuyện vĩ đại như vậy được. Một người phụ nữ, có thể được vinh quang như vậy, gả cho một người đàn ông thế này, quả thật là vô cùng hạnh phúc.”

Sau khi Triệu Hùng nghe xong, nói một câu lạnh như băng: “Có lẽ đó chỉ là chuyện anh ta làm cho bên ngoài thấy, nhưng không biết sau lưng đã làm ra chuyện bẩn thỉu gì đâu. Anh ghét nhất là loại người nói một đằng làm một nẻo như vậy.”

Nói xong, cất bước đi vào trung tâm.

Lý Diệu Linh ở phía sau vừa đuổi theo Triệu Hùng, vừa ở bên cạnh giải thích: “Anh rể. Sao anh ta lại thành kẻ nói một đằng làm một nẻo rồi? Em thấy chính là do anh ghen tị với người ta thì có.”

Triệu Hùng dẫn cô em vợ Lý Diệu Linh đến quầy chuyên doanh của một cửa hàng bán trang sức vàng bạc để Lý Diệu Linh chọn quà giúp.

Lý Diệu Linh nhìn quanh vài vòng, thấy một sợi dây chuyền ngọc trai vô cùng đẹp, giá niêm yết là ba trăm năm mươi triệu.

Lý Diệu Linh chỉ vào sợi dây chuyền ngọc trai, nói với Triệu Hùng: “Anh rể, sợi dây chuyền ngọc trai này trông rất đẹp, nhất định chị em sẽ thích, chỉ là giá có hơi cao.”

Triệu Hùng nhìn vào, thấy sợi dây chuyền ngọc trai này hơn ba trăm năm mươi triệu một chút, vẫn còn nằm trong giới hạn, sẽ không khiến bà xã Lý Thanh Tịnh và cô em vợ Lý Diệu Linh nghi ngờ nói: “Giá này chấp nhận được. Gần đây anh có đầu tư cổ phiếu kiếm được mấy trăm triệu.”

“Không phải anh và chị em muốn mua nhà sao? Nếu mua sợi dây chuyền ngọc trai này, hai người còn đủ tiền không?”

“Đủ. Bọn anh mua nhà chỉ cần trả tiền cọc, không cần phải trả hết một lần.”

Sau khi Triệu Hùng nói xong, chỉ vào sợi dây chuyền ngọc trai trong quầy chuyên doanh, nói với nhân viên cửa hàng: “Phiền cô giúp tôi gói sợi dây chuyền ngọc trai này lại.”

Sợi dây chuyền ngọc trai này quả thật vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, Triệu Hùng không thể không bội phục ánh mắt của cô em vợ Lý Diệu Linh, chọn đồ thật sự không tệ.

Nhân viên cửa hàng thấy Triệu Hùng chọn sợi dây chuyền ngọc trai này, nói xin lỗi với Triệu Hùng: “Thật xin lỗi anh, sợi dây chuyền này đã được quản lý tầng lầu của chúng tôi đặt trước, vừa rồi tôi bận rộn công việc nên tôi quên cất vào.”

Triệu Hùng nghe vậy thì nhíu mày, không ngờ lại bị người ta vượt lên trước một bước, nhanh chân đến trước.

Lý Diệu Linh nghe vậy thì nổi nóng, nói với nhân viên cửa hàng: “Tôi mặc kệ cô bận rộn hay rảnh rỗi, đã bày ở đây, không phải là có ý bán cho khách sao? Các người cũng không có ghi là hàng không bán. Hơn nữa, mua bán, làm ăn, không phải nói đến thứ tự trước sau sao. Quản lý tầng lầu kia của các cô, hẳn là còn chưa trả tiền đâu nhỉ?”

“Vẫn chưa.” Nhân viên cửa hàng trả lời.

“Vậy thì đúng rồi. Anh ta chưa đưa tiền, chỉ vì là người quản lý tầng này, nên cô không chịu bán hàng cho chúng tôi. Cũng không phải chúng tôi không trả tiền, có phải các người quá đáng lắm rồi không?”

Miệng nhỏ của Lý Diệu Linh giống như súng máy, liên tục chất vấn nhân viên trong cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng nói với Lý Diệu Linh: “Vậy hai người đợi một chút, tôi đi hỏi anh ấy có đồng ý hay không?”

Nhân viên cửa hàng vội vàng chạy ra ngoài, lúc quay trở lại, dẫn theo một người mặc đồ vest, đeo cà vạt, chắc là người quản lý, đi vào.

Triệu Hùng nhìn quản lý của tầng lầu này một chút, thấy tuổi của người này chừng hơn ba mươi, bụng lớn ưỡn ưỡn, lúc trước đến đây mua sắm, chưa từng gặp người này.

Quản lý tầng lầu nhìn Triệu Hùng và Lý Diệu Linh, nói: “Sợi dây chuyền này, trước đó tôi đã đặt rồi.”

Lý Diệu Linh dựa vào lý lẽ mà phản biện, cãi nhau với quản lý tầng lầu: “Anh đã trả tiền rồi sao? Anh nói là đã đặt trước, là mua rồi à?”

“Cô nhóc, tôi là quản lý của tầng này. Tôi có đặt trước hay không chẳng lẽ còn phải đợi cô cho phép sao?”

Triệu Hùng không ngờ thái độ của quản lý tầng này lại phách lối như vậy, nhìn chằm chằm vào đối phương nhàn nhạt nói: “Anh là quản lý của tầng lầu này, mới tới sao?”

“Không sai. Tôi mới tới. Tổng giám đốc của trung tâm thương mại Tần Uyển, là anh rể của tôi, tôi là em vợ anh ấy.”

“Thì ra là vậy.”

Triệu Hùng khẽ gật đầu, ánh mặt lộ ra ý lạnh, nói với quản lý tầng này: “Cho anh ba phút, lập tức gọi tổng giám đốc Kỳ Ngọc Phong của trung tâm đến cho tôi. Nếu không, tôi sẽ bảo anh ta quét anh đi như rác.”