Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1606




Phương và Viên?

Giản Văn Hùng gật gật đầu, nói: “Không tồi! Đúng là Phương và Viên. Thời cổ đại lưu truyền phổ biến hình dáng đồng tiền bên trong hình vuông và bên ngoài hình tròn. Phương và Viên không chỉ đại biểu cho hai hình dạng hoàn toàn bất đồng, mà còn đại diện cho các cách sống khác nhau nữa.”

Trong miệng Triệu Hùng nhắc mãi “Triệu Phương” và “Triệu Viên”, anh cũng cảm thấy cái tên đó thật sự là một cái tên hay.

Hơn nữa tên này là do Giản Văn Hùng đại sư “Dịch Kinh” đặt, số mệnh tương lai của hai thằng nhóc này nhất định sẽ không tệ.

Các hoàng tử và tướng lĩnh thời xưa cũng rất tin vào số mệnh. Người dân ở phố phường bình thường cũng sẽ tìm người bói toán, đến để hỏi xem cát hung họa phúc của chính mình.

Giản Văn Hùng lại bổ sung nói: “Sở dĩ tôi đặt tên cho hai người con trai của hai người là Phương à Viên là vì anh em của chúng có con đường khác nhau. Trong tương lai sẽ hỗ trợ lẫn nhau, sẽ làm cho bọn họ dù ở trong nguy hiểm cũng sẽ có thể biến nguy thành an. Trừ điều này ra, thì hai người con trai của hai người đều có phúc. Chúng sẽ là những đứa con hiếu thảo trong tương lai của cậu!”

Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nghe xong, vội vàng nói cảm ơn với Giản Văn Hùng: “Ông Văn Hùng, cảm ơn thầy đã ban tên cho hai đứa nhỏ của con.”

“Không cần cảm ơn! Đợi hai đứa nhỏ đủ một trăm ngày tôi sẽ đích thân đến thăm nhà và đưa quà đến cho hai đứa nhỏ.”

“Sao chúng con có thể không biết xấu hổ như vậy được? Thầy đặt tên cho con của con, đáng lý con nên cho người một bao bì mới đúng.” Triệu Hùng nói.

Giản Văn Hùng cười cười, nói: “Nếu cậu có thể tìm lại một đôi Kim Đồng, Ngọc Nữ đó cho tôi, thì cậu giúp đỡ tôi rất nhiều rồi.”

Triệu Hùng thề son sắt nói: “Ông Văn Hùng yên tâm, con nhất định sẽ làm đúng chuyện của mình.”

Buổi tối hôm nay, Triệu Hùng và ông Thiên Trung còn có Giản Văn Hùng uống rượu đến khuya.

Bởi vì rượu uống là rượu vang đó. Cho nên ai cũng say nhẹ chứ không có uống say cho lắm.

Vốn dĩ Lý Thanh Tịnh muốn hỏi Giản Văn Hùng một chút chuyện về “thầy sửa mệnh” nhưng đáng tiếc là không có cơ hội thích hợp. Chỉ có thể lại hẹn khi khác, lén lút hỏi Giản Văn Hùng một chút.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng đã đến “Ngũ Tộc Thôn” từ sớm.

Sau khi đến phòng của Triệu Khải Thời anh thấy có vài người chú cũng ở đây.

Triệu Hùng nói với người bố Triệu Khải Thời: “Con có việc, muốn tâm sự với bố!”

Triệu Khải Nghĩa dẫn đầu đứng lên, nói với Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí: “Em Tư, Em Năm, chúng ta ra bên ngoài đi dạo đi! Đi xem tiến độ của dự án.”

Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí lên tiến, rời đi theo Triệu Khải Nghĩa.

Triệu Khải Thời nhíu mày, nói với Triệu Hùng: “Có chuyện gì không thể nói trước mặt chú con được?”

Triệu Hùng ngồi xuống đối diện Triệu Khải Thời, móc thuốc lá từ trong túi áo ra, châm một điếu rồi hút. Đưa cho Triệu Khải Thời hỏi: “Hút không ạ?”

Triệu Khải Thời lắc lắc đầu.

Triệu Hùng thở ra một hơi khói, nhìn chằm chằm Triệu Khải Thời noi: “Hai này trước con đi Thanh Hóa.”

“Bố đã nghe nói! Không phải con đi truy lùng Lục Tiểu Xuyên của nhà họ Lưu ở Nha Trang à?”

“Đúng ạ!” Triệu Hùng gật gật đầu, nói: “Tình cờ biết được một bí mật.”

“Là bí mật gì?”

Triệu Khải Thời khó hiểu, không biết Triệu Hùng vòng đến vòng lui đến cuối cùng là muốn nói với ông bí mật gì.

“Nhà họ Lưu ở Nha Trang, có hai người tên là Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch. Hai người đó hẳn là bố có ấn tượng nhỉ?” Triệu Hùng hỏi Triệu Khải Thời.

“Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch?” Triệu Khải Thời gật gật đầu và nói: “Có ấn tượng! Bố từng bị Lưu Vũ Tiến giam giữ trong thiên lao nhà họ Lưu, chính là người này giam giữ bố. Có phải một người mặc quần áo trắng, một người mặc quần áo đen không?”

“Đúng! Chính là hai người bọn họ.” Triệu Hùng nót: “Sát thủ Hắc nói với con, ông ta nghe lén Lưu Hải Yến nói chuyện cùng với chị gái cô ta Lưu Văn Nhân. Nói rằng cái chết của mẹ con có liên quan đến Lưu Văn Nhân. Rốt cuộc chuyện này bố có biết hay không?”

Triệu Khải Thời im lặng một hồi.

Thật lâu sau, ông mới nói với Triệu Hùng: “Trước đó bố không nghi ngờ Lưu Văn Nhân. Sau đó bố cũng nghi ngờ là cô ta âm thầm động tay động chân. Bởi vì cơ thẻ của mẹ con vẫn luôn rất khỏe mạnh đột nhiên lại bị ung thư phổi, bố cảm thấy mọi chuyện không bình thường. Nhưng mà bố đã mời vô số bác sĩ đều là chẩn đoán như vậy, nên bố không có phương hướng suy nghĩ nào khác nữa. Xong việc bố tự mình đi tìm bác sĩ khi mẹ còn sống, nhưng kết quả vẫn không điều tra được gì. Nếu đó thật sự là việc làm của Lưu Văn Nhân, thì bố sẽ không dung thứ cho cô ta.”

Điều Triệu Hùng muốn chính là những lời này của Triệu Khải Thời.

Triệu Hùng gật gật đầu nói: “Có những lời này của bố vậy là đủ rồi! Con sẽ không bỏ qua bất kỳ manh mối điều tra nào, nếu thật là việc làm của Lưu Văn Nhân, đừng trách con động thủ với bà ta.”

“Điều tra đi! Chỉ chỉ có con cần sự thật, bố cũng cần sự thật! Mẹ của con cũng cần sự thật! Nhưng chuyện đã nhiều năm vậy rồi, cho dù con muốn điều tra chuyện này cũng không phải chuyện dễ.”

Triệu Hùng nói: “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Chỉ cần là việc mà Lưu Văn Nhân gây nên, con tin rằng dù cô ta có làm kín đáo thế nào thì cũng sẽ để lại dấu vết.”

Vừa dứt lời, đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói trẻ con. 

“Bố ơi!”

Cửa phòng mở ra, Triệu Niệm lộ ra cái đầu nhỏ.

Triệu Niệm thấy quả nhiên Triệu Hùng đang ở trong phòng của Triệu Khải Thời, con bé vui vẻ nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, chị Triệu Hân nói anh đã đến rồi, bảo em đến tìm anh.”

Triệu Khải Thời không kiên nhẫn quát về phía Triệu Niệm: “Trẻ con đi qua một bên đi, bố và anh Hùng của con còn đang nói chuyện.”

“Hừ! Chỉ biết hung dữ thôi.” Triệu Niệm làm vẻ mặt quỷ với Triệu Khải Thời, sau đó chạy ra.

Triệu Hùng hút một hơi thuốc, nói với người bố Triệu Khải Thời: “Con biết, bố âm thầm làm nhiều chuyện vì con. Em Niệm cũng là con của bố, cho dù Lưu Văn Nhân là người thế nào. Nhưng dù gì em Niệm cũng vô tội, đối xử tốt với con bé một chút đi! Con bé vẫn còn là trẻ con, thật ra nó không biết cái gì cả.”

Triệu Khải Thời nâng mí mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Nhưng con có nghĩ đến một ngày con thật sự điều tra ra việc làm của Lưu Văn Nhân. Con động thủ với Lưu Văn Nhân thì Niệm nó sẽ đối xử với con thế nào chứ?”

Triệu Hùng nghe xong im lặng một hồi!

Mới đầu Triệu Hùng cũng không thích đứa nhỏ Triệu Niệm này. Nhưng lần đó ở trong mật thấy, anh vì cứu em gái Triệu Niệm, dùng máu trong cơ thể của mình đút cho Triệu Niệm ăn, điều đó đã vô tình đánh vỡ quan hệ giữa hai người.

Một điếu thuốc cháy hết, Triệu Hùng bóp tắt điếu thuốc vào gạt tàn, anh thở dài và nói: “Đây là một sự lựa chọn mà con không muốn làm nhất, Nếu thật sự có một ngày như vậy. Dù cho Niệm hận con cũng được, báo thù cũng thế. Con cũng sẽ để Lưu Văn Nhân dùng máu của cô ta để tế linh hồn của mẹ con.”

Triệu Khải Thời cười khổ nói: “Cả đời này bố mưu tính cho nhà họ Triệu, kết quả là tính cho gia đình mình trở thành kết cục này, biến thành một ván cờ tàn, Triệu Khải Thời bố đúng là một kẻ thất bại.”

“Không! Trong tâm trí của mẹ con, bố vẫn luôn là người đàn ông đội trời đạp đất, bà ấy có thể vì bố mà làm tất cả.”

“Vậy còn con?” Triệu Khải Thời nhìn Triệu Hùng hỏi.

Triệu Hùng cười cười, nói: “Con đã sớm tha thứ cho bố rồi! Nếu không tha thứ cho bố thì tại sao con có thể gọi bố là bố?”

“Con không hận bố và Lưu Văn Nhân ở bên nhau, rồi sinh đứa nhỏ Triệu Niệm này ư?”

“Hận thì có ích lợi gì?” Mọi chuyện đã xảy ra. Con biết có một số việc bố cũng là bất đắc dĩ.” Triệu Hùng nói với người bố Triệu Khải Thời: “Nếu con là bố, có lẽ con cũng sẽ lựa chọn cách làm như vậy!”

Hai bố con hai người nhìn nhau.

Giờ phút này rốt cuộc hai người cũng tiêu tan hiềm khích lúc trước.