“Chính là tên tiểu tử này?”, nghe cấp dưới báo cáo, người đàn ông trung tuổi vô thức liếc nhìn Đinh Dũng với vẻ bất ngờ.
Dù thế nào thì Viên Thiên Hàng cũng không thể ngờ nổi kẻ đối đầu với Viên Thiếu Khang và còn một đòn đánh bại Lưu Đại Sư lại là một thanh niên trẻ tuổi đến vậy.
“Đi điều tra, xem tên tiểu tử này rốt cục có lai lịch gì”, Viên Thiên Hàng liếc sang cấp dưới rồi điềm tĩnh nói: “Cho dù dùng cách nào cũng phải tra ra thật kỹ, đem tin tình báo về báo cáo tôi”.
“Vâng, lão đại”, người kia gật đầu rồi quay về vẻ mặt ban đầu, cùng Viên Thiên Hàng bước qua Đinh Dũng đi vào trong.
Đinh Dũng đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của Viên Thiên Hàng, anh hơi cau mày.
Mặc dù người này anh không quen nhưng có thể cảm nhận được đôi mắt sắc lạnh của ông ta.
“Đó chính là gia chủ nhà họ Viên, Viên Thiên Hàng”, Kim Tư Kỳ nhìn Đinh Dũng khác lạ, cũng cảm nhận được ánh mắt của Viên Thiên Hàng, cô nhớ ra tin đồn ngày hôm nay nên khẽ cười, nói: “Anh Đinh, việc tối qua là do anh làm à?”
“Việc tối qua?”, Đinh Dũng lặng người, không hiểu Kim Tư Kỳ có ý gì.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, Kim Tư Kỳ vừa cười, vừa cùng Đinh Dũng đi vào và nói: “Tối qua ở cửa Thiên Hương Các có một cao thủ giúp Trương Bồi Sơn ra tay xử lý đại thiếu gia nhà họ Viên một phen, vả lại còn đòi địa bàn của Hội Hắc Mã”.
“Hoá ra là việc này”, Đinh Dũng như được tỉnh ngộ, hoá ra Kim Tư Kỳ nói tới việc này.
Trước đó anh còn tưởng xảy ra chuyện gì, vì thực ra chuyện tối qua đối với Đinh Dũng mà nói thì không đáng là gì.
“Thiết quản gia, ông cứ làm việc nhé, tôi và bạn vào trong trước”, Kim Tư Kỳ vẫy tay rồi dẫn Đinh Dũng vào trong.
Thiết quản gia nhìn bóng Đinh Dũng hồi lâu mới thu ánh mắt về.
Ông ta hơi cau mày, nhưng cuối cùng chỉ có thể lắc đầu rời khỏi phòng họp.
Khi tới bên trong phòng hội nghị, đã có không ít người đợi ở đây.
Kim Tư Kỳ và Đinh Dũng tìm chỗ ít người rồi ngồi xuống.
“Thiết quản gia là thân tín của nhà họ Thiết, nghe nói không phải người nhà họ Thiết nhưng được gia chủ nhà họ Thiết coi trọng nên mọi việc lớn nhỏ của nhà họ Thiết đều do ông ta giúp gia chủ, có công lao lớn”, Kim Tư Kỳ nhìn Đinh Dũng rồi nói những gì mình biết.
“Nhà họ Thiết…”, Đinh Dũng trầm ngâm, đột nhiên quay đầu sang nhìn Kim Tư Kỳ, cười nói: “Tình báo của nhà họ Kim các cô cũng thật rộng, mới đến Kim Châu vài ngày đã nắm rõ mọi thế lực lớn nhỏ ở Kim Châu rồi”.
“Anh Đinh chê cười rồi.
Mặc dù thế lực nhà họ Kim lớn mạnh, tổ chức tình báo rải khắp nơi nhưng muốn tìm hiểu kỹ một nơi lại không hề dễ dàng, kể cả là một thành phố Kim Châu nhỏ bé thế này, không dễ để tìm hiểu mọi ngóc ngách đâu”, Kim Tư Kỳ thở dài rồi lắc đầu với vẻ mặt bất lực.
Mặc dù tổ chức tình báo của nhà họ Kim ở Giang Nam phủ khắp nơi nhưng trên thực tế chỉ có thể nắm chắc tình hình của các tập đoàn bình thường, kể cả là một thành phố Kim Châu nhỏ như vậy cũng không phải có thể nằm trong lòng bàn tay cô ta được, thậm chí… đến đối phương rốt cục trông thế nào cô ta cũng không biết..