“Viên Giác Đại Sư bị thương? Chúng tôi không phải là người của nhà họ Trần. Tôi là gia chủ nhà họ Kim ở Giang Nam, Kim Vô Đạo. Lần này chúng tôi tới là có chuyện muốn bàn với Viên Giác Đại Sư”, Kim Vô Đạo ngỡ ngàng.
Dù vậy, Tuệ Trần hoà thượng vẫn không tin. Ông ta lập tức vùng dậy, tạo tư thế phòng bị.
Đinh Dũng thấy bộ dạng đó của vị võ tăng, rõ ràng là không muốn cho anh cùng Kim Vô Đạo vào trong. Anh cũng không muốn làm khó người của chùa Bạch Mã vì dù sao lần này tới đây cũng là vì muốn bàn bạc với người ở chùa, do vậy nên anh không nhất thiết phải ra tay với người ở đây.
Đương lúc Đinh Dũng còn đang phân vân thì đột nhiên có tiếng hét từ xa vọng lại: “Tuệ Trần sư thúc, Tuệ Mẫn sư thúc, không ổn rồi, Phương Trượng Đại Sư không ổn rồi”.
Sau đó, hai vị đại sư cùng các tăng lữ xung quanh lập tức chạy về một phía. Thấy vậy, Đinh Dũng cùng Kim Vô Đạo lập tức bám theo.
Thiền phòng của Viên Giác Đại Sư đang mở cửa, một nhóm hoà thượng đang đứng trong thiền phòng chăm chú nhìn lão tăng già tuổi đang nằm trên chiếc giường trúc, miệng nhợt nhạt. Cả căn phòng chìm trong bầu không khí trang nghiêm.
Sự xuất hiện của Đinh Dũng và Kim Vô Đạo phá vỡ bầu không khí đó. Tuệ Trần hoà thượng nhận ra Đinh Dũng và Kim Vô Đạo thì tối sầm mặt: “Ai cho các người vào đây?”
“Nếu các người muốn đại sư chết thì cứ để ông ta châm kim vào người đại sư đi”, Đinh Dũng không quan tâm tới lời của võ tăng mà nhìn chằm chằm vào vị hoà thượng được các đệ tử xung quanh gọi bằng cái tên Viên Ngộ.
Anh không biết Viên Ngộ rốt cục muốn làm gì nhưng anh có thể chắc chắn một điều rằng một khi cây châm kia đâm vào Thiện Trung Mạch thì vị sư già nằm trên giường kia chắc chắn sẽ chết.
“Ha ha ha, không ngờ các hạ tuổi trẻ mà y thuật lại cao thâm như vậy”, nào ngờ Viên Ngộ nghe vậy lập tức bật cười, trong mắt ông ta thoáng qua ánh nhìn bất lực, ông ta nhìn vị sư nằm trên giường bệnh, nói: “Viên Giác Đại Sư ngũ tạng tổn hại, đã lâm vào cảnh khó có thể cứu vãn. Thay vì để sư huynh đau đớn đến chết thì chi bằng cho huynh ấy sớm được giải thoát. Sư huynh, xin huynh đừng trách đệ”, dứt lời, Viên Ngộ nhìn với ánh nhìn tôi độc, lập tức đâm cây châm về phía trước.
“Đừng”, Kim Vô Đạo đứng bên tái mặt, giơ tay ngăn lại.
Một võ tăng mày trắng ngay gần đó mặt mày tái mét, ông ta không thể ngờ Viên Ngộ sư huynh lại muốn giết Viên Giác sư huynh, chỉ biết thét lên trong vô vọng: “Dừng tay”.
Đương lúc tất cả mọi người đều cho rằng Phương Trượng Đại Sư phải bỏ mạng thì đột nhiên một luồng gió cuộn tới, ngay sau đó tất cả mọi người đều hoa mắt, một bóng người đã tới trước giường trúc khi cây kim đâm về phía Viên Giác đại sư.
Đinh Dũng nắm chặt cổ tay Viên Ngộ, cho dù ông ta dùng sức thế nào cũng không thể đâm được cây kim xuống nữa.
Bị Đinh Dũng giữ chặt cổ tay, trán Viên Ngộ ứa mồ hôi đầm đìa. Ông ta đã nung nấu ý định bao lâu và khó khăn lắm mới qyết tâm làm, ai ngờ giữa đường gặp đá cản đường.
“Để tôi thử xem, có thể sẽ cứu được đại sư”, Đinh Dũng nhìn vào mắt Viên Ngộ, ánh mắt anh lạnh hẳn lại.
“Các người là người nhà họ Trần. Đừng hòng đụng vào Phương Trượng Đại Sư.”, Tuệ Trần lập tức lao tới cản Đinh Dũng.
“Cái gì? Bắt bọn họ lại cho ta”, vị tăng sư với bộ lông mày bạc trắng lập tức hạ lệnh.
Bên trong thiện phòng lúc này có tới mấy chục tăng sư, một nửa trong số đó là võ tăng. Nghe vậy, bọn họ lập tức lao lên chắn trước Đinh Dũng và Kim Vô Đạo.
“Ai nói với các vị tôi là người nhà họ Trần? Lẽ nào tăng sư chùa Bạch Mã không biết đúng sai phải trái vậy sao? Nếu vậy thì chùa Bạch Mã có bị dỡ cũng không phải là chuyện xấu”, Đinh Dũng tức tối ra mặt.
“Hai người vô duyên vô cớ xông vào đây, không phải người nhà họ Trần thì còn là ai?”, Tuệ Trần lập tức chỉ vào Đinh Dũng.
“Tôi xông vào sao? Chùa Bạch Mã này vốn dĩ là nơi công cộng, đến đây sao có thể gọi là đột nhập hay xông vào? Lúc đến tôi cũng đã nói rõ đến để bái kiến Viên Giác Đại Sư nhưng các vị lại ngăn cản không cho, giờ lại đổ tất cả do chúng tôi”, Đinh Dũng mặt mày lạnh tanh, nói từng câu từng chữ khiến Tuệ Trần và Tuệ Mẫn mặt mày tái mét.
Đúng lúc này, Viên Giác Đại Sư trên giường đột nhiên ho hắng, máu chảy ra khỏi khoé miệng, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đầy đau đớn.
Thấy vậy, Đinh Dũng vội đan hai tay vào nhau, chỉ điểm vào phần trán của Viên Giác Đại Sư, sau đó nhắm nghiền mắt lại.
Sức mạnh linh hồn cứ thế thâm nhập vào cơ thể Viên Giác đại sư, sau đó theo kinh mạch mà lưu chuyển.
Trong cơ thể Viên Giác Đại Sư có một vết thương chí mạng, chẳng trách mà yếu ớt như vậy. Hiện giờ đã vào giây phút hấp hối rồi. Một đoạn xương ở phần ngực Viên Giác Đại Sư gãy rời, tệ hại hơn, mảnh xương vụn cứ thế đâm vào Cưu Vĩ Mạch.
“Chẳng trách…”, Đinh Dũng thở dài.
Thế nhưng Đinh Dũng còn chưa thở phào được hết hơi thì đột nhiên cánh tay bị người ta kéo phăng đi. Đinh Dũng giật mình, khi anh thả lỏng linh hồn mà bị quấy nhiễu thì đó chính là điều đại kị.
“Cậu đang làm gì thế hả?”, Tuệ Mẫn kéo cánh tay Đinh Dũng, lạnh giọng nói.
Đinh Dũng cau mày, đương lúc định lên tiếng thì Kim Vô Đạo đã tiến lên trước đẩy Tuệ Mẫn ra, chặn trước Đinh Dũng mà nói: “Hỗn xược, sư phụ tôi đang kiểm tra cho Viên Giác Đại Sư, cậu làm loạn gì thế hả?”
“Được rồi, Viên Ngộ Sư Huynh đã không còn cách gì thì chi bằng để cậu thanh niên này thử xem, nếu Viên Giác sư huynh gặp phải chuyện gì thì mình ta gánh vách trách nhiệm”, vị sư già với bộ lông mày bạc điềm tĩnh lên tiếng.
“Cậu thanh niên, mời”, không đợi những người khác lên tiếng, Viên Không nhìn sang Đinh Dũng, cung kính: “Nếu cậu có thể chữa cho Viên Giác Đại Sư thì chùa Bạch Mã chúng tôi nhất loạt bằng lòng giúp đỡ cậu dù có phải xông vào núi đao biển lửa”.
Đinh Dũng gật đầu, anh lập tức nhìn về phía Viên Giác Đại Sư đang nằm trên giường: “Tất cả mọi người ra ngoài cho tôi, Vô Đạo, con canh cửa, cho dù trong thiền phòng xảy ra chuyện gì cũng không được cho ai vào”.
“Vâng, sư phụ”, Kim Vô Đạo nghiêm mặt, biết sự việc nghiêm trọng nên lập tức nhìn về phía những người khác: “Các vị, mời các vị ra ngoài chờ đợi”.