Chàng Rể Trường Sinh

Chương 400




“Mẹ, đợi đã”, nghe cái tên Hàn Nguyên, Đinh Dũng khựng lại quay sang Hàn Nguyên mà nhìn với ánh mắt đầy bất ngờ.  

“Ê, nghe điện thoại”.  

“Ai? Alo, tôi là Hàn Nguyên”, Hàn Nguyên do dự nhưng vẫn nhận điện thoại.  

“Hả? Hàn Nguyên, sao cháu lại ở cùng với Đinh Dũng? Hàn Nguyên, vừa rồi mẹ cháu còn gọi cho bác nhờ bác bảo Đinh Dũng ra mặt giúp cháu đấy”.  

Hàn Nguyên nghe xong thì thẫn thờ. Hắn không thể hiểu nổi có chuyện gì đang xảy ra. Hắn nhìn lại điện thoại của Đinh Dũng và thấy trên màn hình có chữ “mẹ” thì mới vỡ lẽ ra mọi chuyện.  

Hàn Nguyên bất giác cúp máy tự bao giờ, hắn nhìn Đinh Dũng mà run rẩy, sau đó hắn không do dự gì thêm mà quỳ phịch xuống đất: “Anh rể, anh rể, em sai rồi, là em có mắt không thấy núi Thái Sơn, sao anh lại có thể ở đây cơ chứ?”  



“Cậu, cậu là anh rể anh ta?”, Vương Tam sững người.  

Trần Hiểu Vân cũng thẫn thờ theo, trong chốc lát không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.  

Đinh Dũng thấy một đám tiểu nhân gặp mình như gặp phải quỷ thì khoát tay, nhìn Hàn Nguyên hỏi: “Hắn nợ cậu bao nhiêu?”  

“Cái này…”, vì không hiểu rõ mối quan hệ của Vương Tam và Đinh Dũng nên Hàn Nguyên lắp bắp, không biết nên nói gì mới phải.  



“Hắn nợ các cậu bao nhiêu tôi không quan tâm. Hai mẹ con họ không liên quan thì đừng làm khó bọn họ nữa”.  

Nói rồi, Đinh Dũng nhìn sang Trần Hiểu Vân: “Tôi là bạn cô ấy, vả lại oan có đầu nợ có chủ, bọn họ đã li hôn rồi thì chẳng còn gì liên quan cả”.  

“Anh rể, em hiểu rồi”, Hàn Nguyên nào dám trái lời. Số tiền này Vương Tam không muốn trả cũng phải trả. Nghĩ vậy, Hàn Nguyên lập tức nạt: “Tiểu tử, nghe thấy chưa hả? Từ sau không được làm phiền hai mẹ con họ nữa”.  

“Vâng em biết rồi”, Vương Tam sợ hãi, gật đầu lia lịa.  

“Đúng rồi, xì tiền ra, nếu không ông mày đánh mày gãy chân”, Hàn Nguyên được đà lấn tới.  

Trần Hiểu Vân không buồn nhìn Vương Tam, chỉ bặm môi nhìn sang Đinh Dũng, hồi lâu cô ta mới cố nở nụ cười, nói: “Tôi vẫn nghe ngục trưởng nhắc tới việc của anh, không ngờ anh là Đinh Dũng. Trước đó tôi không hề phát hiện ra”.  

“Cảm ơn anh”, Trần Hiểu Vân nói với giọng hết sức chân thành.  

Đinh Dũng lắc đầu, nhìn Trần Hiểu Vân nói: “Không sao, tôi giúp cô cũng là giúp tôi”.  

Có những chuyện Đinh Dũng không hề nói rõ, nhưng anh tin Trần Hiểu Vân hiểu ý anh là gì. Anh cần kiến thức và kinh nghiệm của cô ta, còn mọi thứ Trần Hiểu Vân cần, anh đều có thể cung cấp, giữa hai người đơn giản là mối quan hệ hợp tác.  

Trần Hiểu Vân chỉ gật đầu, ôm con gái nép sang bên mình. Thấy Vương Tam bị đe doạ, dù gì cũng từng là vợ chồng, cô nhìn mà không khỏi xót xa. Có điều, tất cả mọi thứ do anh ta tự tạo. Trần Hiểu Vân cũng chẳng còn cách nào khác. Sau đó cô cùng Đinh Dũng và con gái rời khỏi nhà của Vương Tam.  

Khi rời đi, chỉ nghe thấy những tiếng kêu la đằng sau: “Cứu tôi với, cứu tôi, a!!!”  

Trần Hiểu Vân không quay đầu lại, cô ôm chặt và bịt tai con gái lại.  

“Giờ cô ở đâu?”, ra khỏi khu nhà ở tồi tàn, Đinh Dũng nhìn Trần Hiểu Vân hỏi. Có điều, anh vừa dứt lời thì lại thấy hối hận. Trần Hiểu Vân lâu rồi không quay về, có lẽ chẳng có nơi nào mà đi.  

“Trước kia tôi có thuê một căn nhà, có lẽ hiện giờ chủ nhà cũng đã thu dọn đồ đạc của tôi đi rồi”, quả nhiên, Trần Hiểu Vân cười khổ sở, rồi sau đó cô như lấy hết dũng khí mới quay sang nói với Đinh Dũng: “Giờ tôi không có lấy một đồng trong người, anh có thể cho tôi vay ít tiền….”  

“Đợi tôi giải quyết vấn đề ăn ở của hai mẹ con xong thì sẽ nghĩ cách trả lại cho anh”, Trần Hiểu Vân bặm môi.  

Cô ta đường đường là một tiến sĩ sinh học, giờ lại đi vay tiền người khác. Trần Hiểu Vân thật sự cảm thấy nhục nhã.  

Nghe vậy, Đinh Dũng có hơi sững người, sau hồi lâu, anh mới nhìn Trần Hiểu Vân nói: “Tôi giúp cô xây một trung tâm nghiên cứu, một năm tôi trả cho cô một triệu nhân dân tệ, thế nào?”  

“Hả?”, không biết Trần Hiểu Vân bị lời của Đinh Dũng làm cho bất ngờ hay bất ngờ vì một triệu nhân dân tệ.  

Thấy bộ dạng kinh ngạc đó của cô, Đinh Dũng mới lắc đầu, cười nói: “Gửi tôi số tài khoản ngân hàng, tôi chuyển trước lương một năm cho cô”.  

“Cảm ơn anh”, Trần Hiểu Vân khom người, nói với Đinh Dũng bằng giọng rất chân thành.  

Cô không chỉ cảm ơn sự giúp đỡ mà Đinh Dũng dành cho mình, mà hơn hết là cảm ơn vì Đinh Dũng đã giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho cô.  

Trên thực tế, Đinh Dũng cũng vì bản thân mình nữa. Từ khi biết được tác dụng của Phản Linh Đạn, anh rất nóng lòng muốn nghiên cứu nó. Ở thời cục hỗn loạn thế này thì sự xuất hiện của Phản Linh Đạn là rất cần thiết.  

“Đi thôi, về cùng tôi trước đã”, Đinh Dũng nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa, anh quyết định dẫn hai mẹ con Trần Hiểu Vân về biệt thự ở Thanh Thành Sơn, cho bọn họ ở tạm trong biệt thự số Một ở đây.  

Khi Đinh Dũng đưa hai mẹ con họ về biệt thự thì trời cũng đã chập tối.  

“Hai mẹ con cô ở đây tạm thời, tiện chuẩn bị một số thứ cần cho trung tâm nghiên cứu”, Đinh Dũng dẫn hai mẹ con về biệt thự số Một hiệu chữ Thiên, vừa vào cửa đã thấy Thổ Bồi đi tới với bộ dạng cảnh giác.  

Thấy Đinh Dũng, hắn ta mới thả lỏng người, không nói không rằng, quay lại ngay bể nước linh ngồi xuống, còn hai mẹ con Đinh Dũng dẫn về, Thổ Bồi không quan tâm đ ến nữa.  

“Ai đây?”, Trần Hiểu Vân ôm con gái, mặt mày tỏ vẻ sợ hãi.  

Vì bộ dạng của Thổ Bồi trông thật sự rất khác thường, lại trùm áo choàng kín mít, mặt đeo mặt nạ khiến người ta trông mà lạnh người.  

“Đừng sợ, đây là quản gia nhà tôi. Có việc gì cô cứ nói với cậu ta là được”, Đinh Dũng nghĩ một lát, nói thêm: “Cậu ta sẽ bảo vệ cho hai mẹ con cô”.  

Nghe Đinh Dũng nói vậy, Trần Hiểu Vân mới lén nhìn Thổ Bồi, trong ánh mắt vẫn mang theo vẻ nghi hoặc, có điều cô không thể hiện sự sợ hãi như ban đầu nữa.