Chàng Rể Trường Sinh

Chương 391




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hắn lên làm gia chủ, lẽ nào huyết mạch chính nhà họ Ông không còn nữa sao?”, ông ta càng nói càng kích động, tới cuối cùng thì tỏ vẻ ai oán thê lương: “Ông Minh lên làm gia chủ thì nhất định sẽ không tha cho hai bố con Xuân Nhi rồi…”.  

“Cho dù thế nào thì cậu cũng phải tới nhà họ Ông một chuyến. Nếu như bố con Xuân Nhi không còn ở đó….nói tóm lại, cậu cứ đưa dây chuyền này cho Xuân Nhi”, nói tới đây, ông già ngừng lại một lát: “Tôi không có gì để báo đáp, chỉ có một đoạn xương, tôi đã nghiên cứu rất lâu rồi nhưng chưa có được manh mối, giờ tôi giao nó cho cậu coi như báo đáp”.  

Dứt lời, ông ta đột nhiên giơ tay lên, túm về phía bắp chân mình. Móng tay sắc nhọn lập tức cắm phập vào da, kể cả cách một cánh cửa thì Đinh Dũng cũng có thể thấy rõ cảnh tượng máu chảy ra lênh láng.  

Sau đó, chỉ thấy ông ta rút ra một đoạn xương từ ống chân, bên trên còn nhuốm đầy máu. Ông ta quăng đoạn xương đi, sau đó ngã vật ra đất.  

“Đây là?”, Đinh Dũng vội lấy đ xương đó, nhìn những hoa văn bên trên mà mặt mày nghiêm hẳn lại.  

Đoạn xương này chỉ to chừng nắm tay, bên trên khắc dày đặc những hoa văn giống như kí hiệu đặc thù nào đó. Thế nhưng những kí hiệu này lại không giống với ngôn ngữ hiện đại, kể cả là Đinh Dũng, tinh thông văn tự từ thời Thượng Cổ đến giờ cũng không hiểu nổi.  

Dù không nhìn rõ được văn tự bên trên nhưng giây phút thấy những văn tự này, trong đầu Đinh Dũng chỉ cảm thấy nó như là một thế giới khác vậy, thế nhưng khi quan sát kĩ thì đoạn xương lại như quay trở về bình thường, không hề có nét gì khác biệt.  

“Vậy tôi nhận lấy nó”, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, lau vết máu trên đó, sau đó cất vào trong túi đựng đồ: “Nếu có ngày tôi có thể ra ngoài, tôi nhất định tới nhà họ Ông giúp ông hoàn thành di nguyện”.  

Đinh Dũng nói vậy mà không lựa chọn cứu ông ta chủ yếu là vì anh chỉ muốn thoả hiệp với đội đặc nhiệm. Chỉ cần bọn họ không đụng đến anh thì anh sẽ không đụng tới bọn họ làm gì. Trong tình cảnh thế này, nếu cứu một người mang theo rất nhiều bí mật của bọn họ thì rõ ràng là dại dột.  

Đúng lúc này, cánh cửa vang lên tiếng động và bị người ta đẩy ra. Hai người mặc đồng phục đi vào, nói với Đinh Dũng: “Số 24, đi theo chúng tôi”.  

Nghe vậy, ông già kia lập tức im bặt, tiếng kêu gào thảm thiết cũng cứ thế lịm đi vì sợ hai người này.  

Đinh Dũng khẽ cau mày nhưng không nói thêm gì, chủ động đi ra. Anh muốn xem xem cái gọi là phòng thực nghiệm rốt cục trông thế nào.  

Thấy Đinh Dũng đi ra, hai người đàn ông mặt mày vô tình, một người bên trái, một người bên phải túm lấy cánh tay Đinh Dũng, lôi anh ra ngoài.  

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tới phía trước cửa chống trộm bằng thép, nơi này có hai người mặc đồng phục nữa.  

Có điều hai người này khác với những người còn lại. Một người mặc bộ đồ màu trắng, trùm kín mít người, trên đầu che khăn, chỉ để lộ đôi mắt vô cảm.  

“Lục soát”, thấy Đinh Dũng bị giải tới, người đàn ông mặc đồ trắng nghiêm giọng nói.  

Sau đó cả hai người kia không ai trả lời gì, cứ thế lục soát trên người Đinh Dũng. Một người trong đó còn cầm thiết bị quét tia X quang quét một lượt khắp người Đinh Dũng.  

Thấy cảnh này, Đinh Dũng không khỏi thở dài. Anh đã bỏ tất cả mọi thứ vào túi đựng đồ, lúc này trên người anh ngoài quần áo ra thì chẳng có thứ gì khác.  

“Vào đi”, sau một hồi lục soát, hai người kia mở cửa với vẻ mặt vô cảm, đẩy Đinh Dũng vào rồi vội vàng rời đi.  

Rõ ràng phòng thực nghiệm này đến cả những người làm ở đây cũng không có tư cách vào, rốt cục nó có bí mật gì? Đinh Dũng càng hiếu kỳ.  

Vừa vào trong, cửa chống trộm vang lên âm thanh “khậc” một tiếng, rồi tự động khoá lại.  

Đây là một căn phòng thực nghiệm rất rộng lớn, cũng phải rộng bằng cả sân bóng đá, bên trong bày đủ thứ thiết bị cổ quái, thậm chí còn có không ít những bình lọ cao bằng cả một con người, bên trong chất đầy những thứ dung dịch đủ màu sắc khác nhau và không biết là tiêu bản của loài gì.  

Mãi tới khi Đinh Dũng thấy những tiêu bản này xong thì anh mới giật mình thảng thốt, không khỏi cau mày vì hai bình bán trong suốt ở nơi sâu nhất đựng hai tiêu bản hình người.  

Hai tiêu bản một nam một nữ đứng trong bình, mắt bọn họ đang mở trừng, trong đôi mắt như mang theo khát khao được giải thoát và tuyệt vọng.  

“A! Cả đám giết người, sớm muộn gì tao cũng cho chúng mày thành tro bụi”, đúng lúc này ở phía trước vang lên tiếng thét thất thanh.  

Ngay sau đó, một người gầy chỉ còn da bọc xương, mặt còn có thêm một đường sẹo dài đang lảo đảo chạy từ trong ra, thế nhưng hắn ta chưa chạy được bao lâu đã bị hai người mặc đồ trắng phòng hộ đuổi theo. Hai người một nam một nữ đang cầm ống tiêm chạy về phía người đàn ông đang cố gắng thoát ra.  

“Các người chết đi”, đột nhiên, người đàn ông mặt sẹo đang cố gắng bỏ chạy kia quay người, trong tay đột nhiên xuất hiện con dao đen xì đâm về phía hai người đang đuổi theo mình.  

Hai người mặc đồ bảo hộ màu trắng gần như không thể ngờ tên này lại dám phản kháng. Đương lúc nghìn cân treo sợi tóc, người con gái mặc đồ bảo hộ trắng khựng lại, nhưng người đàn ông bên cạnh cô ta lại không may mắn như vậy, cứ thế bị con dao đâm vào.  

Đồ bảo hộ trắng không hề có tác dụng gì. Con dao đâm xuyên vào bụng người này, máu tươi bắ n ra xối xả.  

“A”, người đàn ông trợn mắt gào thét: “Tạ Đặc, sao mày có thể dùng dị thuật?”  

Dứt lời, hắn ta ngã ra đất, hai tay ôm bụng. Đồng bọn của hắn ta không lựa chọn chạy theo hắn mà nhanh chóng lao về phía trước.  

Người đàn ông mặt sẹo thấy tên kia bị thương thì lập tức di chuyển, chạy ra khỏi đó. Đương lúc bỏ chạy thì gặp phải hai người phía Đinh Dũng.