*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hỗn xược”, Đường Khiết nghe Đinh Dũng nói vậy thì tối sầm mặt lại.
“Tiểu tử không có nhận thức, cậu là người của gia tộc nào mà dám như vậy với Đường Lão? Có biết như vậy sẽ gây bất lợi cho gia tộc của cậu không hả?”, Lý Phong né người sau Đường Khiết, nhếch miệng cười lạnh lùng, nạt: “Tôi khuyên cậu tốt nhất nên chịu trói đi, tới dập đầu xin lỗi, chúng tôi còn có thể tha cho cậu một mạng”.
“Không sai, nếu như giờ cậu đến dập đầu thì tôi có thể nể mặt liên minh không xử lý cậu, nhưng nếu cậu vẫn cố chấp thì đừng trách tôi không nể tình”, dứt lời, mắt Đường Khiết nhìn Đinh Dũng với vẻ ngạo nghễ, đôi tay ông ta chắp ra sau, bộ dạng cao cao tại thượng.
“Tôi thấy ông mới hỗn xược”, thấy Lý Phong và Đinh Dũng dám bắt Đinh Dũng dập đầu tạ tội, Thổ Bồi hắng giọng chỉ vào bọn họ: “Có tin tôi ấn đầu các người xuống không hả?”
Câu này của Thổ Bồi mang theo sát khí vô hình, sát khí toát ra từ người hắn, như ập vào hai người kia.
“Khí thế mạnh quá”, Đường Khiết tái mặt, khó chịu lùi về sau.
Lý Phong cũng lùi về sau vài bước, mặt tái mét, giây phút vừa rồi, tim ông ta như nhảy lên đến tận cổ, sát khí đó như ác ma nhảy ra khỏi địa ngục, cứ thế bóp lấy cổ Lý Phong khiến ông ta cảm thấy khó thở.
Khí tức này không phải người thường có được, đây chắc chắn là khí tức xuất phát từ một kẻ đã giết không biết bao nhiêu người nên mới có được. Duy chỉ có người đi ra từ núi xác biển máu mới có thể cảm nhận được sát khí đó khủng khiếp đến mức nào.
Kể cả là mấy người phía Hàn Phương Nhiên không bị sát khí này nhằm vào nhưng mặt cũng tái nhợt cả đi, đặc biệt là Hàn Phương Nhiên mặt mày vô cùng khó coi, vì cô không biết tại sao, giây phút này cô có cảm giác rất ghét Thổ Bồi.
Cảm giác này xuất phát từ sâu trong lòng, khiến Hàn Phương Nhiên vô thức lùi sau hai bước, giống như thể chỉ cần gần Thổ Bồi cũng là một việc khiến cô chán ghét vậy.
Lúc này, hơi thở của Hàn Phương Nhiên cũng trở nên gấp gáp hơn, máu trong cơ thể cũng chảy nhanh hơn.
Vốn dĩ Thổ Bồi còn nhìn Lý Phong và Đường Khiết với khuôn mặt lạnh lùng, lúc này đột nhiên cảm nhận được cơn đau ở lưng, hắn ta đột nhiên quay đầu lại phía sau, khi ánh mắt dừng lại ở phía Hàn Phương Nhiên, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Đây là sức mạnh gì vậy?”, Thổ Bồi nhìn chằm chằm vào Hàn Phương Nhiên mà cau mày. Hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh khiến khắn ghét bỏ và khó chịu trên người Hàn Phương Nhiên, vả lại luồng sức mạnh đó còn đối chọi gay gắt với cơ thể bằng máu của hắn.
“Thổ Bồi, bắt ông ta lại”, Đinh Dũng liếc nhìn Thổ Bồi, sau đó chỉ vào Đường Khiết mà nói: “Tôi lại muốn xem xem một lão già như ông lấy đâu ra dũng khí”.
“Vâng”, Thổ Bồi thu ánh mắt về, bật cười tôi độc nhìn Đường Khiết.
Cảm nhận được ánh mát của Thổ Bồi, Đường Khiết chợt giật mình, có điều ông ta vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.
Đường Khiết là Khách Khanh của Thiên Âm Môn, nếu như bị mấy tên tiểu bối này doạ mà bị đồn ra ngoài thì sẽ trở thành trò cười cho người ta, có điều Thổ Bồi đằng sau lớp mặt nạ quả thực đã khiến Đường Khiết không khỏi ngỡ ngàng.
Vì Thổ Bồi quá thần bí, toàn thân ẩn dưới lớp áo choàng đen, mặt còn đeo mặt nạ quỷ, người ta chỉ có thể trông thấy đôi mắt lạnh lùng vô tình của hắn.
Lúc này dưới chân Thổ Bồi như có cơn gió lướt qua, hắn di chuyển nhanh chóng về phía Đường Khiết, mỗi một bước chân đặt xuống gần như đang dẫm đạp vào trái tim Đường Khiết khiến tim ông ta đập mạnh, Thổ Bồi càng lại gần, mặt Đường Khiết càng tái nhợt đi, ông ta vội nạt: “Giả thần giả quỷ”.
Dứt lời, Đường Khiết không đợi Thổ Bồi lại gần mà đạp vào mặt đất, đôi tay thoắt ẩn, sau đó hai cây phi đao bay ra rạch vào không trung, cứ thế đâm vào ngực Thổ Bồi.
Không thể phủ nhận, thủ pháp ám khí của Đường Khiết lại thần bí đến vậy, có lẽ ông ta đã đạt cảnh giới Võ Đạo Đại Sư, tốc độ của hai cây phi đao này quá nhanh, kể cả là Thổ Bồi cũng không kịp phản ứng lại, hắn ta chỉ có thể vô thức giơ tay ra bắt.
Nhưng Thổ Bồi chỉ bắt trúng một cây đao, còn cây đao còn lại cứ thế đâm vào ngực hắn.
“Thú vị đấy”, Thổ Bồi phi con dao xuống đất, sau đó đặt tay vào ngực, nếu như ai có thể nhìn thấu qua lớp áo choàng thì nhất định sẽ sợ mất hồn.
Chỉ thấy Thổ Bồi dù bị dao đâm trúng nhưng không hề thay đổi thái độ, cứ thế dùng tay rút con dao đâm vào ngực mình ra ngoài, đồng thời phần thịt bằng máu ở ngực hắn cứ thế nhanh chóng liền lại.
Đây hoàn toàn là điều phi lí, nếu như người thường bị đâm như vậy thì cho dù không chết cũng sẽ bị thương, nhưng Thổ Bồi lúc này lại bình an vô sự, cứ thế rút con dao ra khỏi ngực.
“Không thể nào”, thấy con dao trong tay Thổ Bồi nhuốm máu, Đường Khiết tái mặt.
Ông ta là cao thủ ám khí, đương nhiên hiểu vết thương để lại trên cơ thể sau khi bị phi đao đâm trúng, lúc này, con dao dài ba tấc với chất liệu đặc biệt nếu đâm trúng cơ thể người thì hoàn toàn có thể lấy mạng con người ta.
Thế nhưng hiện giờ Thổ Bồi lại rút con dao ra ngoài, vả lại mặt không hề thay đổi sắc thái. Cảnh này trong mắt Đường Khiết khiến ông ta chợt hoài nghi với thuật ám khí của mình.
“Giờ đến tôi chưa?”, giọng nói của Thổ Bồi mang theo sự lạnh lùng khôn tả. Khi hắn cất lời, cơ thể hắn đã tới trước mặt Đường Khiết.
Hắn giơ tay ra, chỉ trong chớp mắt, Thổ Bồi đã khiến Đường Khiết sợ thót tim, ông ta vội lùi về sau nhưng không thể né tránh, bị một chưởng của Thổ Bồi đánh vào ngực.
Một giọng nói quỷ dị vang lên trong đầu Đường Khiết.
Giây phút bàn tay màu máu của Thổ Bồi chạm vào Đường Khiết giống như thể sắt nung màu đỏ vậy, nó khiến làn da Đường Khiết cứ thế cháy thành màu đen, quần áo cũng theo đó mà cháy rụi.
“A!”, Đường Khiết bay ra ngoài, máu tươi xộc ra khỏi miệng, ông ta kêu gào thảm thiết.
“Mày rốt cục là ai?”, sau khi bay ra khỏi đó bảy, tám mét, Đường Khiết mới giật lớp áo ngoài ra, khi thấy phần ngực của mình có dấu tay và đã bị bỏng thành vết thương màu đỏ, trong đôi mắt Đường Khiết cuối cùng cũng tỏ ra ngỡ ngàng: “Đừng lại đây, tao là Khách Khanh của Thiên Âm Môn, là hộ vệ của Thánh Nữ, nếu mày dám giết tao, Thiên Âm Môn sẽ không tha cho mày”.