“Anh Cường”.
“Mọi người cùng lên đi”.
Thấy anh Cường ngồi dưới đất, những tên đi theo hắn đến đây mặt mày đều biến sắc, tên nào tên nấy rút vũ khí với vẻ mặt khó chịu lao lên.
Vì cơ thể anh Cường che đi nên bọn chúng không thể thấy được cảnh vừa nãy, nếu không thì bọn chúng chắc chắn không dám tới cứu người.
Thổ Bồi thấy vậy thì không hề bỏ chạy mà một mình xông lên, khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ quỷ mang theo điệu cười dị thường.
Đã lâu lắm rồi hắn không vận động gân cốt, từ sau lần đại diệt trước, hắn vẫn luôn ngủ sâu trong bức tượng gỗ, sau này vì cơ duyên nên được tỉnh lại và vẫn luôn bị nhốt trong bức tượng. Nếu không phải tình cờ gặp được Đinh Dũng và gặp được Huyết Linh thì hắn đâu thể có cơ hội ra ngoài.
Khó khăn lắm mới thoát được ra ngoài, hắn đương nhiên phải chơi cho thoả thích. Mấy gã này trong mắt Thổ Bồi chẳng khác gì công cụ giải trí cả.
Còn lúc này, anh Cường đã bị doạ cho mất mật từ lâu. Ban ngày ban mặt mà gặp phải ma nên anh Cường đã đái ra quần từ lúc nào, cứ thế nhìn chằm chằm vào Thổ Bồi giống như nhìn một con ma vậy.
Ở một phía khác, hai tên bảo vệ sợ hãi thất thần, nhìn Đinh Dũng đi tới nhưng đâu dám giữ Vương Siêu, vội thả cậu ta ra rồi lùi về sau.
“Cậu không sao chứ?”, Đinh Tuyết nhìn Vương Siêu đầy lo lắng.
Vương Siêu được giải thoát thì lập tức ôm chầm lấy Đinh Tuyết, mặt mày áy náy vô cùng: “Đinh Tuyết, xin lỗi, đều tại mình vô dụng, nếu như mình có thể giống anh trai cậu thì đã có thể bảo vệ được cậu rồi”.
Thấy em gái mình được một người con trai khác ôm vào lòng, Đinh Dũng không khỏi cau mày, có điều anh nghĩ lại thì Đinh Tuyết cũng đã lớn rồi, biết yêu cũng là chuyện thường tình.
Có điều cậu thanh niên này cũng thật yếu đuối, đến hai tên bảo vệ mà còn đánh không lại, bảo Đinh Dũng làm sao yên tâm giao em gái cho cậu ta được?
Đinh Dũng đột nhiên manh nha ý định bồi dưỡng cho cậu ta. Đinh Tuyết và Hàn Phương Nhiên đều là người quan trọng nhất đối với anh, huống hồ Đinh Tuyết còn là người thân duy nhất của anh, nếu anh không thể ở bên cô thì phải giúp cô tìm một người bảo vệ cho mình, ngày ngày ở bên mình, đó cũng là một việc tốt.
Có điều lúc này không phải lúc để nghĩ ngợi quá nhiều. Đinh Dũng gạt chuyện này sang bên, nhìn Đinh Tuyết, nói: “Hai đứa không sao chứ?”
“Anh, em, em…”, nghe anh trai mình hỏi vậy, mặt Đinh Tuyết đỏ lên như quả táo, cô vội đẩy Vương Siêu ra rồi lắp bắp nói: “Anh, không phải như anh nghĩ đâu”.
“Anh, em thật lòng thích tiểu Tuyết”, Đinh Tuyết còn chưa nói xong, Vương Siêu đột nhiên nhìn sang Đinh Dũng, trong ánh mắt mang theo sự thành khẩn. Cậu ta nói: “Em nhất định sẽ bảo vệ tiểu Tuyết, chăm sóc cho cô ấy tận tâm”.
“Cậu lấy gì mà bảo vệ nó?”, Đinh Dũng hỏi lại.
“Đinh Dũng”, Vương Siêu nghe vậy thì khựng người, Hàn Phương Nhiên thấy thế liền kéo tay Đinh Dũng, hạ giọng nói: “Em cảm thấy cậu nhóc này cũng không phải là xấu mà”.
“Em, em…”, Vương Siêu lắp bắp, không trả lời được.
Cậu ta đến cả hai tên bảo vệ còn không đánh lại nổi, suýt chút nữa còn bị Lý Tiêu ép, lấy gì mà bảo vệ Đinh Tuyết? Nghe Đinh Dũng nói vậy, cậu ta mặt mày ủ ê: “Em, em nhất định sẽ tập luyện thật tốt, em nhất định sẽ bảo vệ được tiểu Tuyết”.
“Cậu có muốn theo tôi học mấy chiêu không?”, đúng lúc này, Đinh Dũng khẽ cười, lên tiếng nói.
Vương Siêu vốn dĩ còn đang luống cuống, không biết nên thế nào mới phải, đột nhiên nghe Đinh Dũng nói vậy, cậu ta chợt thẫn thờ, giây phút sau khi phản ứng lại, cậu ta quỳ phịch xuống đất, nói: “Sư phụ, xin nhận đệ tử làm đồ đệ”.
“Haiz, mau đứng dậy đi”, Đinh Dũng giật mình, sao trông cậu ta lại không có vẻ gì là thông minh thế nhỉ, có điều anh vẫn cười nói: “Bái sư thì thôi, nếu cậu muốn học thì theo học cậu ta”.
Vừa nói, Đinh Dũng vừa chỉ tay về phía Thổ Bồi ở phía cách đó không xa.
Lúc này Thổ Bồi đang xử lý vòng vây của bảy, tám tên đàn ông, cảm nhận được ánh mắt Đinh Dũng, hắn ta chợt giật mình, vội xử lý đám người rồi nhanh chóng tới bên Đinh Dũng.
“Thân thủ không tồi, cậu nhóc này giao cho cậu, dạy cho cậu ta vài chiêu”, Đinh Dũng nhìn Thổ Bồi với ánh mắt khác thường rồi vỗ vào vai hắn.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, Thổ Bồi sững sờ, không khỏi cau mày, nhưng nghĩ tới mức độ hung tàn của Đinh Dũng, hắn chỉ có thể gật đầu trong sự bất lực, nói: “Được, giao cho tôi”.
“Bái kiến sư phụ”, Vương Siêu cũng không phải kẻ ngốc, cậu ta biết người này chính là cao thủ, vội cung kính bái.
“Vừa hay sắp tới kỳ nghỉ, thời gian này cậu tới chỗ hắn học, học tới bao giờ thành thạo thị thôi”, Đinh Dũng gật đầu, sau đó nhìn sang hai tên bảo vệ, thản nhiên nói: “Vừa rồi chính hai người ra tay với bọn họ phải không?”
“Đúng vậy, nếu không phải các người ngăn chúng tôi thì chúng tôi đã có thể quay về trường rồi”, nghe Đinh Dũng nói tới việc này, Đinh Tuyết tức tối chỉ vào hai tên bảo vệ, nghiến răng mà nói.
Nếu không phải vì hai tên này thì đã không kéo theo bao nhiêu chuyện như vậy, lúc này, cô đem mọi ấm ức nói hết ra.
Thổ Bồi nghe vậy thì lập tức nhìn sang hai tên bảo vệ, trong ánh mắt tỏ vẻ hung tợn.
Từ những câu nói vừa rồi, hắn có thể nhận ra Đinh Tuyết là em gái Đinh Dũng, nghe Đinh Tuyết nói vậy, hắn đương nhiên chú ý, lập tức nhìn chằm chằm hai tên kia với con mắt hằn học.
“Nếu không muốn chết thì chủ động đến xin lỗi em tôi”, Đinh Dũng khoát tay, sau đó nhìn hai tên bảo vệ, điềm tĩnh nói.
Mặc dù giọng Đinh Dũng nhất nhẹ nhưng lại mang theo sự lạnh lùng khôn tả khiến hai tên bảo vệ kia nghe xong thì sợ mất mật, đâu dám đi tới, chỉ có thể bấm bụng quỳ xuống đất, bưng mặt khóc lóc: “Xin, xin lỗi, chúng tôi không dám như vậy nữa, không dám nữa”.
“Hừ, nếu còn có lần sau thì không đơn giản là xin lỗi không đâu”, Hàn Phương Nhiên hắng giọng, nói với hai tên bảo vệ.
“Các người cứ đợi đấy cho tôi, bố tôi sẽ không tha cho các người”, đúng lúc này, Lý Tiêu bò dậy, trốn chui lủi, vừa đi vừa chỉ vào Đinh Dũng mà nạt: “Bố tao nhất định sẽ đến, chúng mày chết chắc rồi”.
“Bố mày đến? Vậy được đấy, đỡ mất công tao phải đi tìm ông ta”, nghe Lý Tiêu nói vậy, miệng Đinh Dũng nhếch lên.
Vừa hay, Đinh Dũng muốn tới nhà họ Lý một chuyến hỏi gia chủ nhà họ Lý xem dạy dỗ con cái thế nào. Ông ta đã muốn tới thì anh ở đây đợi ông ta.