Chàng Rể Trường Sinh

Chương 359




“Theo quy tắc trước đây, từ phải qua trái, lần lượt từng người lên giới thiệu về vật phẩm mình muốn mua hoặc muốn trao đổi”, lúc này, trên sân khấu người đeo mặt nạ quỷ lại một lần nữa lên tiếng và lấy ra vài món đồ trong túi đựng của mình, nói: “Tôi trước, đây là món đồ tôi lấy được trong một ngọn núi sâu, đây đều là những dược liệu quý, những ai cần cứ ra giá, có điều tôi lại muốn đổi lấy một số món đồ bảo mệnh hơn”.  

Người này vừa nói vừa rút ra vài cây thuốc, thận trọng đặt trên sân khấu.  

Đinh Dũng chỉ cần liếc là đã mất đi hứng thú. Đây toàn là những thứ quá bình thường, không thể coi là quý giá được, vả lại đối với anh mà nói thì nó lại chẳng có tác dụng gì.  

Có điều những người khác lại không nghĩ như vậy. Sau khi người kia lấy ra cây thuốc này, lập tức có người ra giá, thế nhưng tới cuối cùng lại không ai lấy ra vật gì quý giá để trao đổi. Chẳng thể còn cách nào khác, người kia chỉ đành ra giá mỗi cây gần một trăm nghìn tệ bán sạch số cây thuốc này.  

“Được rồi, vật phẩm của tôi đổi xong rồi”, sau đó người kia chỉ vào người ngoài cùng bên phải, nói: “Đến người tiếp theo”.  



Dứt lời, người kia chủ động bước xuống khỏi sân khấu, ngồi vào cái ghế ngoài cùng bên phải đang còn trống, còn người ngồi ghế này ban đầu đã nhanh chóng đi lên sân khấu.  

“Chỗ tôi chỉ có một món đồ, cũng chẳng giấu gì mọi người, đây là một món đồ huyền bí”, đây là một người đàn ông, giọng nói nghe trầm khàn. Người này vừa nói vừa rút ra một cái chuông từ trong túi, khẽ lay, tiếng chuông vui tai liền vang lên.  

Tiếng chuông này giống như có ma tính vậy, vừa vang lên lập tức khiến những người có mặt ở đây đều choáng váng. Đinh Dũng nghe xong cũng phải cau mày, sức mạnh linh hồn trong anh khẽ trỗi dậy, ngăn lại sự ảnh hưởng từ cái chuông kia gây ra.  



Cái chuông này có tác dụng làm xao động tinh thần, lại thêm sự huyễn hoặc của nó nên khiến người ta không khỏi hoài nghi về lai lịch. Có điều những người ở đây đều là những người phi phàm, không ít người bắt đầu chịu sự ảnh hưởng, nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại.  

“Cái chuông này thật kỳ lạ, có thể khiến đầu tôi điên đảo”, một người đàn ông hắng giọng, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn đổi món đồ gì?”  

“Tôi không đổi đồ, tôi chỉ cần tiền”, người đàn ông trên sân khấu cười quái dị, sau đó đặt chuông lên trên sân khấu: “Cái chuông này có giá thấp nhất ba triệu nhân dân tệ, ai ra giá cao người đó được”.  

Sau khi cái chuông được đặt xuống, âm thanh vui tai không còn phát ra nữa, những người chịu ảnh hưởng cũng bắt đầu khôi phục lại trạng thái ban đầu. Sau khi nghe giá thấp nhất, bọn họ lập tức ra giá: “Tôi trả ba triệu không trăm năm mươi nghìn tệ, cái chuông này thuộc về tôi, tôi muốn xem xem nó rốt cục là thứ gì mà lại khác thường như vậy”.  

“Ba triệu năm trăm nghìn tệ mà muốn có được nó? Tôi ra bốn triệu tệ”, không đợi người kia dứt lời, đã có người trả lên.  

Chẳng mấy chốc, cái chuông đã được người ta đẩy lên mức giá hàng chục triệu nhân dân tệ. Một người đứng ở phía xa đứng dậy, giọng nói có phần cục cằn: “Tôi ra giá hai mươi triệu tệ”.  

“Cắt, một cái chuông thôi mà ra giá hai mươi triệu tệ”.  

“Đúng vậy, thôi bỏ đi, tôi cũng rất hiếu kỳ đấy”.  

Vừa nghe người này ra giá hai mươi triệu tệ, những người trước đó còn đang nhiệt tình trả giá lập tức bỏ cuộc. Thực sự thì người này đã kéo mức giá lên đến hai chục triệu đã vượt qua phạm vi bọn họ có thể gánh được.  

Vốn dĩ một món đồ không biết có tác dụng gì, hoàn toàn không cần thiết phải chi một số tiền nhiều như vậy để có được, huống hồ đằng sau còn bao nhiêu người chưa lên sân khấu.  

Thấy không ai đấu giá nữa, người đàn ông trên sân khấu đứng dậy, cười nói: “Đã vậy thì cái chuông này thuộc về cậu bạn đây rồi”.  

Người này dứt lời sau đó lấy cái chuông ra.  

Người kia không thêm lời nào, cứ thế nhận lấy cái chuông cho vào túi mình, nói: “Tiền tôi sẽ chuyển cho anh sau ba tiếng kết thúc buổi đấu giá”.  

“Được, tôi tin vào chữ tín của Nha Môn Quỷ”, người kia gật đầu, cứ thế nhảy xuống khỏi sân khấu.  

Tiếp sau đó, lần lượt từng người lên sân khấu, đem món đồ của mình ra trao đổi và trong đó có không ít món Đinh Dũng cảm thấy có hứng thú. Có điều, anh không ra tay trao đổi, thứ nhất vì không cần thiết, thứ hai là vì món đồ những người này muốn trao đổi cũng rất kỳ lạ.  

Trong lúc này, Tần Thiếu Phong và mấy người phía Yên Anh Li đều lần lượt lên trên sân khấu. Mặc dù bọn họ giả trang rất tốt, thậm chí bọn họ còn không nhận ra nhau nhưng Đinh Dũng quá quen với khí tức của bọn họ. Bọn họ không biết cách giấu đi khí tức do vậy Đinh Dũng chỉ cần nhìn là có thể nhận ra thân phận từng người.  

Duy chỉ Trần Khả Hân ở đây là Đinh Dũng không phát hiện được khí tức, thậm chí anh cố tình dùng sức mạnh linh hồn thăm dò tất cả những người trong sảnh một lượt nhưng vẫn không thể nhận ra được sự tồn tại của Trần Khả Hân. Có điều có một người khiến anh chú ý, người ngồi đối diện với anh thu khí tức vào trong, Đinh Dũng không thể cảm nhận được bất cứ điều gì từ người này, nếu không phải dùng mắt thường có thể trông thấy người ngồi đó mà chỉ dựa vào linh hồn để tìm kiếm thì anh căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của người này.  

“Không phải đã từng tu luyện qua môn pháp ẩn khí tức mà trên người người này có bảo bối với chức năng tương tự”, Đinh Dũng trong chốc lát đã nhận ra được nhiều điều, anh có phần hoài nghi người này chính là Trần Khả Hân nhưng lại không dám chắc chắn.  

Đương lúc Đinh Dũng thất thần thì người được anh chú ý đặc biệt kia đột nhiên đứng dậy đi về phía sân khấu, chỉ cần nhảy một cái đã lên được sân khấu, trong tay còn xuất hiện thêm cái hộp màu đen.  

“Túi đựng đồ?”, Đinh Dũng lập tức nheo mắt nhìn, thân phận của người này không hề đơn giản.  

Không chỉ cơ thể người này có bảo vật che giấu khí tức mà còn có cả túi đựng đồ, đây không phải là thứ mà người thường có được. Kể cả là Bách Lí Thuần, đại trưởng lão ngoại viện của nhà họ Bách Lí cũng không có thứ này.  

Quả nhiên, sau khi thấy cảnh này, lập tức có không ít người thay đổi sắc mặt. Mặc dù bọn họ đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm nhận được con mắt đầy chăm chú hướng lên sân khấu của bọn họ.  

Đúng lúc chiếc hộp đen xuất hiện, đối phương còn chưa lên tiếng, túi đựng đồ của Đinh Dũng đột nhiên lay động thật mạnh.  

“Ừm?”, Đinh Dũng sững người, sau đó vội thu sức mạnh linh hồn lại, thăm dò bên trong túi đựng đồ.  

Lúc này, trong túi đựng đồ có một quả cầu vàng đang lay động điên cuồng, từng khí đen dị thường toát ra khỏi quả cầu vàng này, đồng thời một giọng nói yếu ớt vang lên: “Thả tôi ra, thả tôi ra, khí tức này, giúp tôi có được nó, tôi nguyện làm nô lệ”.  

Nghe giọng nói yếu ớt này, Đinh Dũng không khỏi nhướng mày, anh nhớ tới lai lịch của quả cầu vàng. Đây chẳng phải là cái tượng dị thường mà anh đã phong ấn sao? Nó có thể thông qua phong ấn của mình cảm nhận được tình hình bên ngoài? Đinh Dũng đột nhiên lạnh run người, đây có khác gì mọi chuyện bí mất của anh đều bị nó phát hiện rồi?